Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 450: Đánh lui (2)

Thái Qua có chút không thể tin nhìn Trình Giảo Kim, kém một chút, mình đã có thể vạch phá trái tim của hắn.
Trong chiến đấu vừa rồi, Hổ Sát Côn của Thái Qua hóa thành hổ trảo đã đụng tới ngực Trình Giảo Kim, chỉ cần lại tiến thêm một chút liền có thể đâm xuyên thân thể Trình Giảo Kim, thế mà Trình Giảo Kim giống như người điên, không quan tâm, búa trực tiếp chặt tới cổ mình.
Không có cách, Thái Qua cũng không muốn cùng Trình Giảo Kim một mệnh đổi một mạng, sau đó thu tay lại dịch ra.
Nhưng không nghĩ tới vẫn bị lưỡi búa Trình Giảo Kim chạm đến cánh tay phải.
Đại quân song phương nhìn hai người trên hư không đang có tình huống này, nguyên một đám nín thở, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai người, không rõ ràng đến cùng là ai thắng ai bại.
Nhưng vào đúng lúc này bóng người màu đỏ của Phương Tuyệt Sinh tiêu tán trong đại quân, đột nhiên xuất hiện tại mặt bên của Trình Giảo Kim.
Hô!
Hai tay Phương Tuyệt Sinh nhất thời tràn ngập huyết hồng sát khí, mà không gian xung quanh đều dường như sôi trào lên, hai tay huyết hồng hóa thành móng vuốt đánh tới Trình Giảo Kim.
- Trình tướng quân, cẩn thận!
Trong nháy mắt Phương Tuyệt Sinh xuất hiện, Khúc Tĩnh Kỳ lập tức kinh hãi giận dữ hét.
Tiếng nói còn chưa rơi xuống, Phương Tuyệt Sinh đã vọt tới bên người Trình Giảo Kim, Phương Tuyệt Sinh nhìn Trình Giảo Kim trước mắt còn đang thở hổn hển tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, móng vuốt tràn ngập huyết hồng sát khí đã lao đến cái cổ Trình Giảo Kim, Phương Tuyệt Sinh tựa hồ thấy được cảnh tượng Trình Giảo Kim bị mình đánh lén vồ chết, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Vốn là đấu tướng trước trận, đánh lén cũng là biểu hiện của sỉ nhục, nhưng Phương Tuyệt Sinh là ai, vì thắng không từ thủ đoạn, Phương Tuyệt Sinh hắn có loại dự cảm, nếu như bây giờ không nhanh chóng diệt trừ Trình Giảo Kim, về sau thì không có cơ hội!
Lúc đầu chiếm lĩnh Vân Thành là chuyện mười phần chắc chín, bởi vì chiến lực Trình Giảo Kim nổi bật để hắn cảm thấy có chút ngoài ý liệu, trong lòng có một loại cảm giác cấp bách.
Ngay tại lúc Phương Tuyệt Sinh lộ ra nụ cười chiến thắng, Trình Giảo Kim lúc đầu thở phì phò đột nhiên lộ ra một tia cười lạnh, trong nháy mắt để trong lòng Phương Tuyệt Sinh dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ.
- Phong Ma Trảm Loạn!
Chiêu thức thứ ba trong Tam Bản Phủ của Trình Giảo Kim chính như kỳ danh, chém loạn giống như điên dạy, mỗi lần vung một phủ, thực lực sẽ tăng cường một tầng.
Chỉ thấy Trình Giảo Kim không quan tâm nhìn huyết sát thủ sôi trào trước mắt, khua tay giống như điên cuồng hai thanh búa bổ về phía Phương Tuyệt Sinh.
Toàn thân chu vi Trình Giảo Kim trong nháy mắt kết thành một cái lồng khí kiên cố lăn lộn, Phương Tuyệt Sinh toàn lực phát ra huyết sát móng vuốt đụng tới lồng khí lăn lộn, dường như bắt trúng vạn năm Huyền Thiết, nổi lên một trận tia lửa, thế mà Trình Giảo Kim vung vẩy búa đã bổ về phía Phương Tuyệt Sinh.
Phương Tuyệt Sinh thả người vừa lui, thối lui ra khỏi phạm vi lưỡi búa ngang dọc, hai tay cấp tốc động, nguyên một đám huyết hồng móng vuốt to lớn dâng lên trong hư không không ngừng đánh tới Trình Giảo Kim.
- Phanh phanh!
Vô số móng vuốt cùng búa nhọn va nhau gây nên không gian xung quanh chấn động, mà hai con mắt Trình Giảo Kim hiện lên màu đen, tay khua hai lưỡi búa ngăn cản toàn bộ móng vuốt sát khí sắc bén, mãng vọt tới bên người Phương Tuyệt Sinh.
Lúc này khí thế lực lượng Trình Giảo Kim đã đạt tới đỉnh phong nhất, lập tức xoay tròn nửa người mãnh liệt bổ về phía Phương Tuyệt Sinh, lúc này Phương Tuyệt Sinh đã toàn bộ bày ra thực lực Niết Bàn cảnh hậu kỳ, Phương Tuyệt Sinh nhìn Trình Giảo Kim điên cuồng xông tới đã lui không được, chỉ có thể toàn lực ngăn cản.
Hai tay giao nhau, huyết hồng sát khí tràn ngập toàn, một huyết thuẫn nồng đậm xuất hiện cản trước người.
Phía dưới một bổ điên cuồng của Trình Giảo Kim, huyết thuẫn chỉ cản không đến một giây, thế mà cũng tranh thủ thời gian cho Phương Tuyệt Sinh, chỉ thấy Phương Tuyệt Sinh đã lui lại đến bên người Thái Qua.
- Đến đây!
Tay trái tay phải Trình Giảo Kim vung vẩy hai lưỡi búa, chân khí xung quanh phun trào, sát khí tràn ngập, ánh mắt hung ác nhìn bọn hắn chằm chằm, khí thế Trình Giảo Kim lúc này còn mạnh hơn khí thế vừa mới rồi một phần.
- Hô!
- Tướng quân uy vũ!
- Tướng quân uy vũ!
- Tướng quân uy vũ!
Dưới cái nhìn của Hoàng Cân thủ quân, Trình Giảo Kim trong vòng mấy cái hít thở đã đánh bại tên đánh lén mình, kích động la to.
Phương Tuyệt Sinh nhìn bộ dáng Trình Giảo Kim khí thế như hồng, bất mãn nhìn Thái Qua bên cạnh một mực cũng không hề động thủ, nhanh chóng bay trở về trận doanh trong quân.
Mà Thái Qua nhìn Trình Giảo Kim đã toàn thân vết thương, khí tức y nguyên hung hãn, không khỏi lắc đầu nói:
- Trình Giảo Kim ngươi rất không tệ, Thái Qua ta tán thành ngươi, chuyện vừa rồi Phương Tuyệt Sinh đột nhiên đánh lén, ta cũng không biết rõ, ta cũng khinh thường làm thế, ngươi bây giờ đã bị thương, ta cũng không giậu đổ bìm leo, cuộc chiến hôm nay dừng ở đây đi.
Trình Giảo Kim nhìn Thái Qua thu hồi Hổ Sát Côn, hơi động lòng, hung hăng thở dài một hơi mặc dù bây giờ khí thế hắn dồi dào, nhưng chỉ có tự mình Giảo biết mình chí có Tam Bản Phủ làm chỗ dựa, một khi Tam Bản Phủ đánh ra hết, đừng nói một Niết Bàn cảnh hậu kỳ, một Niết Bàn cảnh sơ kỳ đến khiêu chiến, mình chỉ còn nước chạy trốn.
Nhưng mặt ngoài Trình Giảo Kim vẫn như thường, hơi hơi thở hổn hển nói:
- Tốt, lần sau chúng ta tái chiến! Lần này có tiểu nhân thực sự mất đi hào hứng!
Trình Giảo Kim khinh thường liếc Phương Tuyệt Sinh một chút.
Phương Tuyệt Sinh nhìn Trình Giảo Kim còn vũ nhục mình, trong mắt lóe lên một tia lửa giận.
Nếu không phải mình vừa rồi đột nhiên đánh lén, vốn là hành động bị người phỉ nhổ, đánh bất ngờ không thành, chỉ có thể rút về, không muốn lại đánh bền bỉ chiến miễn cho càng mất mặt.
Nếu không mình cũng không sợ Trình Giảo Kim hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận