Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 582: Lý Duyệt Về Kinh Thành (1)

Thượng Quan Mộ Hoàng bình tĩnh đáp:
- Đây là ẩn thế gia tộc Thiên Châu, Phạm gia, muốn đến đây gặp mặt điện hạ.
Ẩn thế gia tộc, Thượng Quan Mộ Hoàng đương nhiên biết đây là đại thế lực thế nào, nếu lúc trước Thượng Quan Mộ Hoàng có thể sẽ hưng phấn một chút, nhưng bây giờ, Thượng Quan Mộ Hoàng biểu thị: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
- Tần Vương điện hạ, tại gia chủ hạ Phạm gia Phạm Mục!
Phạm gia chủ trông thấy Thượng Quan Mộ Hoàng giới thiệu bọn họ, chủ động giới thiệu.
Mà mấy người Phạm Thiết Thống cũng một mặt kính úy nhìn Tần Vương.
- Phạm gia chủ, kính đã lâu kính đã lâu!
Lý Chính đột nhiên lộ ra nụ cười, đi đến trước mọi người Phạm gia, thân thiết chào hỏi.
Sau khi mọi người an vị, Lý Chính hỏi:
- Phạm gia chủ, ẩn thế gia tộc các ngươi vô sự không lên tam bảo điện, không biết tìm bản vương có chuyện gì?
Bên cạnh, ánh mắt Thượng Quan Mộ Hoàng sáng ngời cấp tốc đảo qua vẻ mặt của mọi người.
Chỉ thấy Phạm gia chủ đột nhiên nghĩa chính ngôn từ nói:
- Tần Vương điện hạ hùng tài đại lược, chính là nhân tuyển không có thứ hai bình định loạn thế, vì thiên hạ bách tính yên ổn, Phạm gia ta nguyện ý phụ trợ Tần Vương điện hạ, còn cho thiên hạ một cái thái bình.
- Tốt!
Lý Chính vỗ tay cười to, đi vào trước mặt Phạm gia chủ nói:
- Phạm gia hiểu rõ đại nghĩa, bản vương há có thể cô phụ Phạm gia kỳ vọng, cô phụ bách tính thiên hạ này.
- Đa tạ điện hạ!
Người phạm gia trông thấy Lý Chính đồng ý, liên tục mừng rỡ xin đợi.
- Không biết vị thanh niên tài tuấn này là…?
Lý Chính nhìn Phạm Thiết Thống đằng sau Phạm gia chủ, ánh mắt lấp lóe tinh quang.
- Bẩm điện hạ, vị này chính là khuyển tử của tại hạ.
- Thuộc hạ Phạm Thiết Thống bái kiến điện hạ!
Phạm Thiết Thống trông thấy Tần Vương khích lệ nhìn mình. ánh mắt có chút kích động.
Đây chính là Tần Vương, một trong mấy người có quyền thế nhất thiên hạ.
- Thật tốt, bản vương Đông Hán quân Ngụy Hổ đoàn, tạm thời thiếu một vị giáo úy, không biết Phạm công tử có hứng thú?
- Nguyện vì điện hạ cống hiến sức lực!
Phạm Thiết Thống kích động nói, mà các cao tầng Phạm gia đi theo gia chủ đến đây trông thấy Lý Chính trực tiếp để cho thiếu chủ của mình một chức giáo úy nho nhỏ lại không có phẫn nộ, mà mang theo một tia cao hứng.
Vừa đến mà Tần Vương điện hạ đã cho chức vị nói rõ cái gì, điện hạ coi trọng mình, còn chức vị cao thấp, dưới cái nhìn của bọn họ, lấy năng lực Phạm gia bọn họ, còn không dễ dàng từng bước tăng cao.
Thượng Quan Mộ Hoàng nhìn bọn hắn tiếp tục nói chuyện với nhau, trong lòng không có dao động thậm chí có chút muốn cười, người ở chỗ này tuổi tác nhỏ nhất chính là điện hạ của mình, nhưng vô luận khí tràng hay quyền nói chuyện đều một mực chưởng khống ở trong tay Lý Chính.
Mà bọn họ trước đó nói chuyện với Thượng Quan Mộ Hoàng nàng còn lộ ra một chút ngạo khí của ẩn thế gia tộc, nhưng sau khi Lý Chính đến, mặt mũi bọn họ tràn đầy cung kính, hận không thể lập tức triển lãm năng lực của mình cho Lý Chính nhìn, đạt được Lý Chính trọng dụng.
Mà đúng lúc này thân vệ lại truyền tin:
- Điện hạ, ngoài cửa có một người cầu kiến, nói là đến đây hiệu lực cho điện hạ.
Ánh mắt Lý Chính hơi sáng, hẳn là Tân Khí Tật đến.
- Nhanh mời hắn vào!
Lý Chính nhìn về phía đám người Phạm gia cười nói:
- Ha ha, xem ra hôm nay thật là ngày tháng tốt, nhiều nhân tài như vậy muốn hiệu lực cho bản vương.
Phạm gia chủ tán dương:
- Điện hạ hùng tài đại lược, anh minh thần võ, mọi người trong thiên hạ đều biết, những ai có kiến thức, há có thể bỏ lỡ điện hạ.
Người Phạm gia cũng ở bên cạnh đáp lại, mà ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía bên ngoài đại sảnh, muốn nhìn một chút là ai đến đây đầu nhập vào Tần Vương.
Khi nhìn thấy một người đi vào đại sảnh, trong lòng Lý Chính nhất định, không sai, là Tân Khí Tật.
Theo Tân Khí Tật thêm vào, thủ hạ Lý Chính lại nhiều một viên đại tướng.
Phạm gia thân là ẩn thế gia tộc, nhân tài trong tộc ngược lại không ít, lại thích xông pha chiến đấu, thời điểm đối phó Hoang Châu, Lý Chính để bọn họ xung phong.
Thời gian nửa tháng trôi qua, Lý Chính làm ra làm chơi ra chơi, từng bước một từng bước xâm chiếm các phủ Hoang Châu.
Mà Lý Duyệt một đường thanh lý các thế lực có dị tâm, rốt cục về tới Ngọc Kinh thành.
Bên ngoài Ngọc Kinh thành, Lý Duyệt suất lĩnh năm mươi vạn đại quân rốt cục phong trần mệt mỏi đi đến.
Giờ phút này bên trong Ngọc Kinh thành lộ ra một cỗ không khí khẩn trương.
Phía trên Thái Úy Phủ, Ngự sử đại phu Viên Nghị Phong cùng trọng thần trong triều mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn về phía thái úy Đổng Chấn.
- Đổng thái úy, hiện tại Lý Duyệt đều đã binh lâm ngoài thành, chúng ta nên làm cái gì ?
- Không bằng chúng ta đi chủ động tìm Lý Duyệt nhận sai, đến lúc đó pháp bất trách chúng, tin tưởng Lý Duyệt kiêng kị sau lưng chúng ta có mạng lưới quan hệ to lớn, sau cùng khẳng định cầm nặng thả nhẹ.
- Không sai không sai!
Mấy vị đại thần thương lượng, đối với bọn hắn mà nói chỉ cần trước vượt qua cửa trước mắt, đến mức sau này Lý Duyệt ghi hận như thế nào, bọn họ cũng không đáng kể, triều đình cũng không phải chém chém giết giết, chơi càng nhiều hơn chính là nhân tình thế thái.
Mà giờ khắc này mặt mũi Đổng Chấn tràn đầy tức giận nhìn mấy vị đại thần, bọn họ còn có thể nhận lầm, nhưng mình là chết chắc.
Hiển nhiên bọn họ cũng biết, nhưng muốn tính toán để hắn đi ở phía trước, một khi Lý Duyệt nổi sát tâm, trước hết giết cũng là Đổng Chấn hắn, thế mà những người này có thể cầu xin tha thứ.
Đổng Chấn nhìn Ngự sử đại phu cũng có ý đồ này.
- Hừ!
Đổng Chấn hừ lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi đã nghĩ như vậy, còn tìm bản quan làm gì, các ngươi đi thôi.
- Bản quan không sẽ rời Ngọc Kinh thành, Lý Duyệt hắn ko dám giết ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận