Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 485: Ương Châu Liên Minh (2)

- Tám mươi vạn đã đủ!
Trương Hợp cũng đồng ý.
Mà mấy người Hoa Hùng cũng đồng ý.
Mà vị trí đầu não phía dưới Lý Chính, Trương Cư Chính cũng đồng ý gật đầu, bây giờ lấy nội tình Tần Vương phủ có thể liên tục không ngừng cung cấp tám mươi vạn đại quân thời gian năm năm.
Mà hoàn toàn không cần năm năm thì đã có thể giải quyết Ương Châu.
Lý Chính nhìn Trương Cư Chính khẽ vuốt cằm, Lý Chính trước đó đã cùng Trương Cư Chính hiểu rõ ràng hiện tại hậu bị tư nguyên bên trong Tần Vương phủ, hiển nhiên tám mươi vạn đại quân hậu cần tư nguyên một chút áp lực cũng không có.
- Tốt!
- Một năm! Bản vương muốn trong vòng một năm giải quyết triệt để tai hoạ ngầm Ương Châu!
Trên người Lý Chính phát ra một cỗ khí thế hoàng đạo nồng hậu dày đặc.
- Tuân lệnh!
Mọi người đứng lên ứng tiếng đáp.
- Lần này đại quân sẽ do bản vương thân chinh, hết thảy sự vụ Yến Châu để Trương Cư Chính xử lý.
Ánh mắt Lý Chính như đuốc, không chỉ vì đề cao khí thế chúng tướng sĩ, càng quan trọng hơn là để đám người Tân hoàng, Vũ Vương yên tâm.
Sau đó Lý Chính khí phách dâng trào điểm tướng, nhân số xuất chinh có:
Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô, Lý Viên Lẫm ba người, Lý Nho, Trần Cung, Trương Hợp, Hoa Hùng, Dạ Lăng Vân, Thượng Quan Thiết Vân, Tiêu Chiến, Phương Lâm, Trần Đình, Vương Tùng...
Trấn thủ Yến Châu chính là Trương Cư Chính, Thượng Quan Mộ Hoàng, Dung bà bà, Mộ Dung Liên Tuyết cùng các vị quận thủ.
...
Ngay tại thời điểm Lý Chính sắp động binh, người bốn đại thế lực Ương Châu quả nhiên liên hợp.
Thiên ương thành, nơi tiếp giáp bốn đại thế lực Ương Châu, giờ phút này ở bên trong một tòa đại sảnh rộng rãi, gần trăm người khí thế bất phàm tụ tập ở đây.
Trong đại sảnh rộng rãi, trong hành lang phân tán đông tây nam bắc bốn thế lực.
Phía đông là giáo chủ Hoàng Cân giáo Trương Giác chỉ huy bọn người Chương Hàm, Cổ Hủ.
Phía nam là hai vị bang chủ Kinh Sát bang cùng Kim Nguyên Vanh mấy vị đường chủ.
Phía tây và phía bắc thì là hai vị bang chủ cùng Hồng Tinh hội, Thanh Trúc hội và các đường chủ dưới trướng.
Giờ phút này, sảnh khí trong đại thế mười phần ngưng trọng một mảnh yên lặng, sắc mặt Trương Giác lạnh nhạt.
Mặt mũi Kinh Sát bang Đặng Địa Sát tràn đầy hung quang nhìn bang chủ Hồng Tinh hội cùng Thanh Trúc hội.
Đường chủ ở phía sau cũng đang căm thù lẫn nhau.
Bang chủ Thanh Trúc hội có bộ dáng trung niên nam tử, dáng người hơi gầy, một cỗ khí thế văn nhân, mang theo ý cười nhạt chậm rãi quạt cây quạt.
Mà Bang chủ Hồng Tinh hội lại mặt mũi tràn đầy dữ tợn, thân hình cao lớn uy mãnh, tản ra khí thế hung hãn, dường như là một dã thú ngủ say.
Chỉ thấy Bang chủ Thanh Trúc hội vỗ quạt, trước tiên mở miệng nói:
- Chư vị, mọi người hôm nay đến đây đều biết có chuyện gì? Hiện tại thời gian cấp bách, Tân hoàng đã phong Tần Vương làm Tổng đốc Ương Châu, ngày sau Tần Vương sẽ suất lĩnh đại quân đến đây, chúng ta tiếp theo nên ứng đối ra sao!
- Ha ha, đương nhiên là phải đánh!
- Chẳng lẽ lại chờ Tần Vương tới, chúng ta muốn nhấc tay đầu hàng, mặc hắn xâm lược?
Đặng Địa Sát nhìn Bang chủ Thanh Trúc hội một mặt khó chịu nói.
Quả nhiên là một kẻ tiểu nhân xảo trá, ưa thích nói những chuyện đánh rắm này.
Rõ ràng là muốn liên minh chống cự Tần Vương, nếu không tới nơi này làm gì.
Bang chủ Thanh Trúc hội nghe lời Đặng Địa Sát, không những không giận mà còn cười nói:
- Vậy chúng ta nên đánh như thế nào!
Đặng Thiên Giác lúc đầu một mặt bình tĩnh nhắm mắt lại mở mắt mở miệng nói:
- Chúng ta trực tiếp tiến vào chính đề đi, Tần Vương tất nhiên sẽ phái binh đến đây, nếu như chúng ta không liên hợp sớm muộn sẽ bị Tần Vương công phá từng người từng người, bởi vậy chúng ta ngăn cản Tần Vương chỉ có con đường liên hợp này, nếu có người nào không nguyện ý liên hợp, lập tức có thể đi!
Đặng Thiên Giác nói xong, nhìn về phía Trương Giác cùng hai vị bang chủ đều ngầm thừa nhận, tiếp tục mở miệng nói:
- Tốt, mọi người đã không có ý kiến, vậy chúng ta bây giờ thương lượng như thế nào đối phó Tần Vương.
Sau đó lại là một mảnh trầm mặc, các đường chủ phía sau đám Bang chủ nhìn nhau, không ai dám mở miệng trước.
- Hắc hắc, sự kiện này đều quan hệ đến lợi ích mỗi thế lực chúng ta, có gì cũng không cần che giấu!
Bang chủ Hồng Tinh hội ồm ồm nói.
Mọi người thấy ba vị bang chủ đều lên tiếng, lập tức nhìn về phía Trương Giác một mực trầm mặc.
Giờ phút này Trương Giác cũng chậm rãi mở mắt:
- Đầu tiên liên minh muốn làm là giải quyết vấn đề nội bộ của chúng ta, chúng ta nhất định phải cam đoan đoàn kết nhất trí, tề tâm hiệp lực, mới có thể ngăn cản được Tần Vương tấn công.
Ánh mắt Trương Giác quét về phía Đặng Địa Sát cùng với những hai vị bang chủ khác không cần nói cũng biết.
Liên minh quan trọng nhất chính là cái gì, là đủ lòng thành!
Một cái liên minh nếu có người lôi kéo chân sau, liên minh cũng chỉ là chuyện tiếu lâm.
Mà mọi người cũng hiểu rõ đạo lý này.
Đặng Thiên Kinh nhìn Đặng Địa Sát một chút sau lập tức tỏ thái độ:
- Đây là tự nhiên, Kinh Sát bang ta cũng không phải tiểu nhân âm hiểm sẽ đâm đồng minh mình một đao.
- Ta cam đoan trong lúc liên minh sẽ không cố ý thương tổn thế lực khác.
- Cái này hiển nhiên, bây giờ đã liên quan đến sự tồn vong của mấy thế lực chúng ta, chúng ta xóa bỏ ân oán nhỏ trước đó, hi vọng chúng ta có thể chân thành hợp tác, đánh bại Tần Vương.
Mà hai vị bang chủ Hồng Tinh hội cùng Thanh Trúc hội cũng lập tức kiên định tỏ thái độ, biểu thị mình nguyện ý tề tâm hiệp lực.
Theo ba vị bang chủ tỏ thái độ, bầu không khí trong đại sảnh buông lỏng.
Lập tức bắt đầu thương thảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận