Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 948: Chỉ Mặt, Điểm Tên

Bằng vào cách làm ngạo khí mười phần của Hỏa Hoàng Hoàng triều tại Hỏa Phượng vực, hiện tại phái Viêm Long Khôi xuất chiến, khi liên minh điều tra ra bọn họ là Hỏa Hoàng Hoàng triều, hết thảy hoài nghi đều sẽ trở nên hợp lý, sẽ chỉ làm bọn hắn lại càng dễ tin tưởng chỉ có Hỏa Hoàng Hoàng triều chi viện Lăng Thiên thánh địa.
Viêm Long Khôi sáng mắt lên, trong lòng phát lên một cỗ chiến ý ngập trời, khí thế thế mà lại phá lệ bình tĩnh, một cỗ khí tức Thánh Võ cảnh đỉnh phong bình thường toát ra, trong tay cầm Thương Long Ảnh Nguyệt Đao chậm rãi đi ra Bắc Hâm cự thành.
Binh khí Viêm Long Khôi dùng để chinh chiến gọi là Thương Long Ảnh Nguyệt Đao, một thanh đại đao chuôi dài vô cùng trầm trọng, thân đao được huyền thiết đúc thành, lộ ra hàn quang nhàn nhạt, đao nhận như sương mùa thu, trên chuôi đao khắc hoạ một đầu Thương Long xoay quanh, lộ ra đến vô cùng uy nghiêm.
Tay phải Viêm Long Khôi vung đao chỉ đại bản doanh liên minh phía xa, vô cùng ngạo nghễ nói:
- Đến chiến!
Đối mặt Viêm Long Khôi vô cùng cao ngạo khiêu khích, tướng lĩnh bên trong quân trướng liên minh nổi giận.
- Mạt tướng nguyện ý tiến về!
Đại tướng Lâm Liệt sau lưng Hỏa Hoàng đã muốn ra chiến, giờ phút này đối mặt Viêm Long Khôi khiêu khích, hắn cũng nhịn không được nữa.
Lâm Liệt, mãnh tướng số một thủ hạ của Hỏa Hoàng, tam trưởng lão Lăng Thiên thánh địa cũng bị Lâm Liệt chém giết, trước khi Đại Tần chưa gia nhập tứ đại liên minh ẩn ẩn có danh xưng liên minh đệ nhất mãnh tướng.
Mà võ tướng xung quanh nhìn thấy Lâm Liệt mở miệng, tâm tư lúc đầu xin chiến cũng thu hồi.
Hỏa Hoàng nhìn Viêm Long Khôi vô cùng ngạo khí trên chiến trường phía xa, ánh mắt sáng bóng nói:
- Người này là cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện qua ở Lăng Thiên thánh địa, chẳng lẽ cũng là người của thế lực ngoại vực trợ giúp Lăng Thiên thánh địa?
Mà Thiên Hỏa thánh chủ cùng Xích Sát thánh chủ gật đầu, ánh mắt thật sâu nhìn về phía Lăng Thiên thánh chủ bên trong Bắc Hâm cự thành.
- Không sai, Lăng Thiên thánh địa nếu như còn có người này đã sớm bại lộ, không có khả năng hiện tại mới xuất hiện.
- Có ý tứ, không biết là thế lực nào, đã vậy còn rất nhanh đã chủ động lộ ra?
Lý Chính sâu xa nói.
- Ha ha, mặc kệ là thế lực gì, chờ chút sẽ biết.
- Lâm Liệt chém hắn cho trẫm!
Hỏa Hoàng sát ý mười phần nói, hắn mười phần tự tin về Lâm Liệt, đệ nhất mãnh tướng Lâm Liệt thế nhưng là giết ra uy danh trên chiến trường, cũng không phải hàng lởm như Địch Thanh Minh kia.
- Tuân lệnh!
Lâm Liệt tự tin trả lời, ngạo nghễ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Viêm Long Khôi tràn ngập lạnh lùng, tựa hồ nhìn một người chết.
Bành!
Trong nháy mắt bóng người biến mất trong quân trướng, hóa thành một đạo ngân quang phóng tới chiến trường.
- Hắc Diễm Hoàng triều Lâm Liệt, ngươi là ai?
Trong mắt Viêm Long Khôi đầy trầm thấp, tựa hồ không có đem Lâm Liệt để vào mắt, không mặn không nhạt nói:
- Muốn biết ta là ai, trước hết để cho ta nhìn ngươi có tư cách này hay không.
Lâm Liệt nghe được lời Viêm Long Khôi vô cùng phách lối, giận quá thành cười nói:
- Tốt, tốt tốt, chờ sau đó ngươi ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Mũi thương trong tay Lâm Liệt nở rộ quang mang vô tận, một cỗ băng lãnh cùng cực, khí tức túc sát đến cực hạn hoành không, trường thương trong tay đâm ra, nhanh như gió mang theo nhuệ khí chấn động hư không, cắt chém ra một đạo không gian khe hở!
Một thương ra, phong vân đi theo, mũi thương sắc bén lấp lóe phía dưới thiên khung, không gian đều rất giống như yếu ớt không chịu nổi, một đạo thương cương màu bạc to lớn trong nháy mắt đâm tới trước người Viêm Long Khôi.
Viêm Long Khôi không nhúc nhích, ánh mắt chậm rãi đảo qua lều vải liên minh, sắc mặt bình thản, mũi chân điểm chuôi đao một cái, tay phải cầm chuôi thuận lực ngang nhiên chém xuống, một vòng Tàn Nguyệt màu bạc bất ngờ xuất hiện ở trong hư không.
Mũi thương vô cùng sắc bén đụng phải ngân sắc Tàn Nguyệt trong nháy mắt ầm ầm nổ tung, cuốn lên vô số khí lãng, hư không bạo liệt.
Ngay sau đó ngân sắc Tàn Nguyệt mang theo thần uy bá đạo tiếp tục chém xuống, hai mắt Lâm Liệt hơi co lại, gầm lên giận dữ, cầm thương tiếp tục vung đâm.
Nhưng trong nháy mắt tiếp xúc đến ngân sắc Tàn Nguyệt, trong tích tắc dâng lên lưu quang màu bạc lóa mắt, lóng lánh tầm mắt mọi người.
Hỏa Hoàng đột nhiên đứng lên, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Dưới sự khiếp sợ của tất cả mọi người, ngân sắc lưu quang tiếp tục trảm xuống mặt đất, nhấc lên tro bụi đầy trời.
Cùng lúc đó, âm thanh Viêm Long Khôi ngạo mạn vang lên:
- Nghe nói Đại Tần hoàng triều Hạng Vũ, Lữ Bố rất có danh tiếng, ta rất hiếu kì đối với điều này, mà ta vừa hay cũng là Trấn quốc đại tướng quân.
- Hôm nay, ta muốn lĩnh giáo một chút Hạng Vũ mạnh mẽ ra sao.
Tro bụi đầy trời tán đi, chỉ thấy Viêm Long Khôi vẫn đứng sừng sững trong hư không, Lâm Liệt trước người thì bảo trì tư thế giơ thương ngưn cản, tính cả thương và người bị đao trảm ra hai nữa, vô cùng chói mắt.
Danh xưng liên minh đệ nhất nhân võ tướng - Lâm Liệt lại bị vị võ tướng thần bí này ra một đao trảm thành hai nửa.
Liên minh tướng sĩ khiếp sợ không gì sánh nổi, nhìn về phía Viêm Long Khôi lộ ra ánh mắt e ngại thật sâu, thật là khủng khiếp.
Mà nghe Viêm Long Khôi nói tên Hạng Vũ cùng Lữ Bố, không chỉ có ánh mắt liên minh đại quân, còn có ánh mắt của Lăng Thiên thánh địa và Hỏa Hoàng Hoàng triều bên trong Bắc Hâm cự thành đều tụ tập trên người Hạng Vũ, Lữ Bố sau lưng Lý Chính.
Hạng Vũ cùng Lữ Bố nghe được Viêm Long Khôi khiêu khích, mắt hổ vừa mở.
Lý Nho bên cạnh Lý Chính thấy Viêm Long Khôi nhìn về phía Hạng Vũ, biểu lộ không rõ ràng, cúi đầu mỉm cười nói khẽ.
- Thật là khéo, hắn vậy mà có thể chọn lựa đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận