Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 729: Ngọc Tâm Thánh Địa m Mưu

Càng quan trọng hơn là, Chu Hạo có con trai Chu Uy đã trở thành đệ tử thân truyền một vị trưởng lão nào đó của Ngọc Tâm thánh địa, Chu Uy âm thầm nói cho Chu Hạo, nếu như Chu gia có thể âm thầm đầu nhập vào Ngọc Tâm thánh địa, thì sẽ trợ giúp Chu Hạo thành công đột phá Chí Tôn cảnh.
Chu gia đại trưởng lão Chu Văn nhìn thoáng qua Chu Hạo, cũng thở dài nói:
- Gia chủ, Ngọc Tâm thánh địa có thực lực cực kỳ cường đại, chúng ta căn bản không thể trêu vào, mà Ngọc Tâm thánh địa đã có nắm chắc trợ giúp chúng ta một lần nữa đoạt lại chức vị trấn thủ đại tướng, rất hiển nhiên cao tầng triều đình nhất định có người của Ngọc Tâm thánh địa, Ngọc Tâm thánh địa xem như ăn chắc chúng ta, không đáp ứng không được.
- Không sai phụ thân, huống chi Ngọc Tâm thánh địa có thể mang đến lợi ích lớn như vậy cho chúng ta, làm sao so cũng tốt hơn triều đình đối với chúng ta nhiều.
- Mà hiện tại Ngọc Tâm thánh địa tựa hồ không ngừng có động tác, bởi vì Hoàng triều đại chiến ở bên ngoài, rất có thể muốn nhờ vào đó đối phó Tuyết Mộ Hoàng triều.
- Đến lúc đó Chu gia chúng ta rất có thể sẽ trở thành đại công thần.
Ánh mắt Gia chủ Chu gia không ngừng lấp lóe, tựa hồ kiên định ý nghĩ.
- Sau năm ngày, trưởng lão Ngọc Tâm thánh địa sẽ đi vào Quế Nghiễm thành tiến hành hội giao lưu, đến lúc đó chúng ta lại nhìn xem tình hình.
Mấy ngày nay Cao Thuận trở thành trấn thủ đại tướng Quế Nghiễm thành rất nhanh truyền khắp toàn bộ Quế Nghiễm thành, đưa tới oanh động to lớn cho vô số dân chúng.
Sau đó các loại chiến tích của Cao Thuận trên chiến trường, lấy ít thắng nhiều tiêu diệt địch quân, chiến tích nghịch thiên trảm giết Chí Tôn liên tục lưu truyền toàn bộ Quế Nghiễm thành, gây nên vô số dân chúng sùng bái, thế mà bởi vì chuyện của Hoàng Trung Hồng dẫn đến vô số dân chúng thầm mắng cùng thở dài.
Dưới ánh mắt sùng bái của bách tính và tướng sĩ, Cao Thuận suất lĩnh Hãm Trận Doanh rất dễ dàng nắm thủ quân trong tay.
Mà rất nhanh một tin tức khác cũng cấp tốc truyền ra.
Thiên kiêu Ngọc Tâm thánh địa đi vào Quế Nghiễm thành tiến hành giao lưu luận bàn cùng thiên kiêu Tuyết Mộ Hoàng triều.
Bát đại đại thành thậm chí hoàng đô thiên kiêu đều sẽ chạy đến.
Cao Thuận vừa mới đi vào trang phủ, giờ phút này người đến người đi đông như trẩy hội, vì để thích ứng hoàng cảnh vừa tới, Cao Thuận không thể không tiếp đãi một số khách quý quan trọng.
Để Cao Thuận hơi hơi yên tâm lại chính là Hí Chí Tài cũng ở một bên trợ giúp hắn giao lưu cùng các thế lực.
Trăng sáng sao thưa, Cao Thuận cùng Hí Chí Tài cuối cùng đưa những khách nhân nhiệt tình này trở về.
Cao Thuận nhìn bảy trăm người Hãm Trận Doanh đứng thẳng trên sân rộng ngoài đại sảnh, hét lớn một tiếng:
- Lập tức đề phòng bốn phía, trong khoảng thời gian tiếp theo các ngươi sẽ phụ trách cảnh vệ trong phủ, thay phiên an thủ, mỗi sáng sớm lão binh phụ trách tân binh huấn luyện, để bọn hắn mau chóng dung nhập Hãm Trận Doanh, sau đó lại mở ra giai đoạn huấn luyện tiếp theo.
- Tuân lệnh!
Bảy trăm người Hãm Trận Doanh trầm giọng nói.
Lần trước đại chiến, Hãm Trận Doanh tổn thất nặng nề, lưu giữ còn lại chỉ bất quá hơn hai trăm người, tuy nhiên trong quân đã bổ đủ cho Hãm Trận Doanh nhân số năm trăm ngươi, nhưng bọn hắn còn cần phù hợp quân hồn, dung nhập Hãm Trận Doanh.
Chỉ thấy Hãm Trận Doanh cấp tốc phân ra hai bộ phận, một bộ phận đi về nghỉ, một bộ phận ở trong phủ đề phòng bốn phía.
Rất nhanh trong đại sảnh chỉ còn lại Cao Thuận và Hí Chí Tài.
Lý Chính cùng Hoàng Phủ Minh Nguyệt một mực ẩn núp âm thầm quan sát xuất hiện trong hành lang.
- Bái kiến bệ hạ!
Cao Thuận cùng Hí Chí Tài trông thấy hai bóng người xuất hiện đột nhiên giật mình, trong nháy mắt thấy rõ ràng người tới, kinh hỉ gọi.
Lý Chính cũng mỉm cười nhìn bọn hắn, đối giới thiệu Hoàng Phủ Minh Nguyệt bên cạnh:
- Cao Thuận, Chí Tài, các ngươi rất không tệ.
- Vị này là Hoàng Phủ quý phi.
- Bái kiến Hoàng Phủ quý phi.
- Cao tướng quân, Hí tiên sinh cửu ngưỡng đại danh.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt cười mà nhìn tới.
Bọn người Lý Chính an vị, Hí Chí Tài bắt đầu kể ra chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, mà Cao Thuận ở một bên thỉnh thoảng gật đầu, thời điểm cần hắn mới bắt đầu nói chuyện.
Thế mà Lý Chính nghe được tin Cao Thuận chém ngược Chí Tôn, trong mắt mừng rỡ lại lộ ra một tia sát cơ, toàn bộ đại sảnh dần trở nên vô cùng băng hàn.
- Chí Tài ngươi muốn nói một trận chiến đấu kia là Hoàng Trung Hồng cố ý hãm hại Cao Thuận.
Hí Chí Tài lạnh lùng gật đầu:
- Bệ hạ, ta hoài nghi là Hoàng Trung Hồng cố ý che giấu một số tình báo, để chúng ta trúng kế.
Cao Thuận cũng lộ ra một tia túc sát, trận chiến kia thật rất nguy hiểm, nếu không phải trải qua thời gian dài cảnh giác, thật bị vị Chí Tôn kia đánh lén thành công.
Ai có thể nghĩ tới một Chí Tôn đối phó một vị chỉ là m Dương cảnh còn đánh lén.
- Hoàng Trung Hồng là con trai Hoàng Tiêu, đại tướng quân Tuyết Mộ Hoàng triều, hiện tại Hoàng Tiêu muốn toàn lực bồi dưỡng Hoàng Trung Hồng làm người kế nhiệm cho hắn.
- Bởi vì Cao Thuận quá mức chói mắt, tăng thêm trước kia Hoàng Trung Hồng nhiều lần mời chào chúng ta không thành, trong quân đội âm thầm chèn ép chúng ta.
- Sau cùng chúng ta liền thuận nước đẩy thuyền trở lại Quế Nghiễm thành.
Lý Chính nghe Hí Chí Tài kể ra, chậm rãi gật đầu nói:
- Lần này các ngươi làm được rất không tệ, yên tâm, không bao lâu nữa các ngươi có thể báo thù.
Mặc dù bây giờ Hí Chí Tài phong vân khinh đạm nói ra mâu thuẫn cùng Hoàng Trung Hồng, nhưng mấy năm nay mạo hiểm không chỉ có đến từ địch quân còn có trong quân, Lý Chính hiểu rõ bọn họ qua trải qua rất nhiều chuyện mạo hiểm.
Nghe được ngữ khí Lý Chính kiên định, ánh mắt Cao Thuận cùng Hí Chí Tài sáng lên, chẳng lẽ Đại Tần đã chuẩn bị khai chiến cùng Tuyết Mộ Hoàng triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận