Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 773: Dư m (2)

- Càng quan trọng hơn là, Đoàn Phổ năm năm qua vẫn luôn không có đột phá Niết Bàn cảnh thế mà bạo phát ra khí thế Niết Bàn cảnh.
- Chấn động người xung quanh trợn mắt hốc mồm!
Góc nhỏ ngõ lớn Ngọc Lâm thành đều có mấy người giống như bạch y nam tử, được một đám người vây xung quanh xem náo nhiệt, bắt đầu kể lại chuyện ngày hôm qua, nói đến sinh động như thật, khiến người ta có một loại cảm giác thân lâm kỳ cảnh.
Mà ánh mắt dân chúng xung quanh tỏa ánh sáng, nghe được lời của Đoàn Phổ, câu “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo” kia, càng là nắm chặt song quyền.
- Tốt!
- Lời này quá mẹ nó đại khí!
- Chí ít Đoàn Phổ cũng là một nam nhân.
- Từ giờ trở đi ta sẽ thay đổi cách nhìn Đoàn Phổ.
Người qua đường xung quanh liên tục ngừng chân dừng lại, tiếp tục nghe nhiều loại phiên bản.
Vì Đoàn Phổ lớn tiếng khen hay!
Nhưng cũng có chút người tặc mi thử nhãn chua chua phê phán Đoàn Phổ.
Cho rằng Đàm Mạn Lạc đi từ hôn là vinh hạnh của Đoàn Phổ, tại sao muốn bỏ Đàm Mạn Lạc, làm nhục Đàm Mạn Lạc như thế.
Dù sao theo dư âm lưu truyền ra, các loại phiên bản đều có, đương nhiên ngưu quỷ xà thần như thế nào cũng đều có.
Mà Đoàn Phổ một thân màu đen, áo choàng màu đen che lại mặt mũi của hắn, hiện tại Đoàn Phổ quá hot, một khi cho người khác nhận ra, đây chính là vạn chúng chú mục.
Đặc biệt là hiện tại hắn muốn ra khỏi thành.
Khi một đường đi nghe được các loại nghị luận, đặc biệt mình hôm qua bá khí, người xung quanh liên tục lớn tiếng khen hay, khuôn mặt Đoàn Phổ giấu ở áo choàng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tràn đầy chờ mong khi lần nữa đến gặp vị công tử ngoài thành kia.
Ngoài thành, một bên liễu ngạn giang hà, Đoàn Phổ vẫn đứng bên bờ sông rậm rạp rừng liễu nhìn xung quanh, chờ đợi Lý Chính đến.
- Thế nào, một cố ác khí được phóng thích toàn bộ, tâm tình như thế nào?
Lý Chính một bộ hoa phục, phối hợp dáng người thon dài thẳng tắp của hắn, phá lệ loá mắt.
Đoàn Phổ kích động quay người nhìn Lý Chính, lập tức cúi đầu hạ bái nói:
- Đa tạ công tử ban ơn, nếu không có công tử đem Đoàn Phổ kéo ra từ trong thâm uyên, chỉ sợ bây giờ ta vẫn là tôm tép nhãi nhép bị người khác giễu cợt.
Đại ân đại đức như thế, Đoàn Phổ không thể báo đáp, nguyện đi theo công tử làm trâu làm ngựa báo đáp công tử.
Lý Chính mỉm cười, tùy ý tung tung một giới chỉ nói:
- A...
- Ngươi cũng đã biết ngươi bây giờ thức tỉnh Phệ Diễm Ma Thể, là thể chất nhất đẳng, chỉ có không ngừng thôn phệ dị hỏa, có thể để ngươi cấp tốc trở thành chí cường giả, được vô số người kính ngưỡng, như thế này rồi ngươi còn muốn đầu nhập dưới trướng bản công tử?
Chỉ thấy Đoàn Phổ trực tiếp quỳ xuống một gối kiên định nói:
- Nguyện công tử thu lưu, cho Đoàn Phổ một cơ hội báo ân.
Đoàn Phổ hiểu rõ, mình đã đắc tội Đàm gia và Xích Viêm thánh địa, tuy Đoàn gia có thể tìm đến phía tam đế tử bên kia, nhưng hiển nhiên vị công tử trợ giúp mình thức tỉnh này càng thâm bất khả trắc, lúc ấy mình căn bản không có gì cả, vị công tử này căn bản không màng mình là thứ gì lại ra tay giúp đỡ, dù sao cũng đáng tin hơn vị tam đế tử kia nhiều, đại ân đại đức như thế, chính như cha mình nói, đại cơ duyên chân chính của mình chính là vị quý công tử này.
Lý Chính tự nhiên cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Đoàn Phổ, lơ đễnh nói:
- Tốt, ngươi đứng lên đi, nhưng không phải là người nào đều có thể đầu nhập dưới trướng bản công tử.
- Ngươi muốn đầu nhập dưới trướng bản công tử, ngươi nhất định phải đạt tới yêu cầu của bản công tử.
- Công tử mời nói!
Trong mắt Đoàn Phổ tràn ngập kiên định.
- Một tháng sau thiên tài thi đấu, ngươi tham gia trận đấu, nếu như ngươi có thể đạt tới mười vị trí đầu, bản công tử sẽ đáp ứng ngươi, như thế nào?
Ánh mắt Đoàn Phổ bộc phát ra quang mang nóng rực.
- Mười vị trí đầu!
Sau cùng ngẩng đầu lên, thần sắc thẳng tiến không lùi!
- Tốt, công tử, ta sẽ để ngài trông thấy giá trị của ta.
Lý Chính nghe được lời Đoàn Phổ chém đinh chặt sắt, ánh mắt tán thưởng.
- Ta nói qua, lần này ngươi biểu hiện rất tốt, sẽ ban thưởng một bộ công pháp mười phần xứng đôi với Phệ Diễm Ma Thể.
Đoàn Phổ nghe được lời Lý Chính, hai mắt tỏa ánh sáng, ánh mắt lấp lánh nhìn Lý Chính, ánh mắt xéo qua một mực chú ý giới chỉ tùy ý quăng lên quăng xuống trên tay Lý Chính.
Công pháp ở bên trong.
- Cầm lấy!
Lý Chính nhìn thấy ánh mắt Đoàn Phổ xéo qua, trực tiếp thả giới chỉ cho Đoàn Phổ.
- Ấy!
Sắc mặt Đoàn Phổ đầy hưng phấn, có chút cuống quít tiếp lấy giới chỉ, đạt được Lý Chính ra hiệu, có chút không kịp chờ đợi mở ra giới chỉ, muốn muốn lấy ra công pháp.
Nhưng đúng vào lúc này, trong giới chỉ bộ đột nhiên bay ra một đoàn vân vụ, làm Đoàn Phổ giật mình, vội vàng ném giới chỉ ở giữa không trung.
Lê Giác Ứng bay ra nhìn Đoàn Phổ mười phần nhát gan, hai con mắt híp lại có chút ghét bỏ nói:
- Công tử, đây chính là đệ tử đắc ý ngươi giúp lão phu tìm?
Lý Chính mười phần thú vị nhìn Lê Giác Ứng cùng Đoàn Phổ, cười nhạt nói:
- Hắn nhưng là Phệ Diễm Ma Thể, ngươi không phải vẫn muốn tìm nhân tài như vậy à, hiện tại giao hắn cho ngươi.
Sau đó lại chuyển hướng nói với Đoàn Phổ:
- Đoàn Phổ, vị này chính là một sư phụ ta giúp ngươi tìm tới, một vị tồn tại Thánh Vương cảnh.
- Thánh Vương cảnh!
Đoàn Phổ mở to hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lê Giác Ứng.
- Sư phụ, xin nhận đồ nhi cúi đầu!
Đoàn Phổ không kịp chờ đợi bái sư hành lễ.
Lê Giác Ứng nhìn thấy Đoàn Phổ vô sỉ như thế, hé miệng cảm thán, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Không biết vì cái gì mà Lê Giác Ứng nhìn thấy Đoàn Phổ lại một mực cảm giác thân thiết, tựa hồ hắn chính là đồ đệ định mệnh chú định cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận