Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 554: Vũ Văn Thành Đô Chiến Kiếm Dật Thần (1)

Ngọc Tâm Mai nhìn thấy Ngọc Tâm Nghiên ra hiệu, đưa ra một ánh mắt yên tâm dành cho mấy người bên cạnh, lập tức bạo phát khí thế Niết Bàn cảnh đỉnh phong lăng không bay lên đi đến trong Long cốc.
- Ngọc Nữ môn Ngọc Tâm Mai, xin chỉ giáo!
Người quan chiến xung quanh nhìn Ngọc Tâm Mai xuất chiến, liên tục kích động, ánh mắt chuyển hướng đến đội hình cường đại, uy phong lẫm lẫm của chúng tướng Tần Vương phủ.
Chiến đấu tiếp theo sắp bắt đầu, hơn nữa còn là chiến đấu Niết Bàn cảnh.
Tần Vương đến cùng phái người nào xuất thủ!
Hoa Hùng tướng quân hay là Trương Hợp tướng quân, hoặc là Chương Hàm tướng quân.
Nhưng vào đúng lúc này Lý Chính nhếch miệng lên cao giọng nói:
- Thái Qua!
- Có mạt tướng!
- Giao cho ngươi!
- Tuân lệnh, điện hạ!
Thái Qua trực tiếp bay lên, đi đến trước mặt Ngọc Tâm Mai, khí thế mãnh liệt.
Khi mọi người thấy Thái Qua ra sân, ngạc nhiên một trận, chẳng lẽ thực lực Thái Qua ẩn tàng rất sâu, vậy mà còn mạnh hơn mấy vị đại tướng thủ hạ Tần Vương.
- Giết!
Theo Thái Qua quát to một tiếng, bạo phát thực lực toàn thân, khua vũ khí phóng tới Ngọc Tâm Mai.
Khí thế Niết Bàn cảnh đỉnh phong bại lộ không thể nghi ngờ, bầu trời chấn động một mảnh.
Ngay tại lúc hai người bạo phát chiến đấu, tuy Thái Qua có thực lực tu vi Niết Bàn cảnh đỉnh phong cường đại, nhưng trong nháy mắt đã nhìn ra, Thái Qua căn bản không phải đối thủ của Ngọc Tâm Mai.
Nhìn thấy Ngọc Tâm Mai áp chế Thái Qua, mọi người Ngọc Nữ môn liên tục lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn một trận chiến này Ngọc trưởng lão muốn thắng, vẫn phải dựa vào Ngọc Nữ môn chúng ta mới được.
Thế mà Sử Nhuyễn Phạm bên trong trận doanh của Ngọc Nữ môn lại lại lộ ra vẻ nghi hoặc, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Ngọc Tâm Mai không bao lâu nữa sẽ có thể đánh bại Thái Qua.
Tần Vương làm sao không rõ ràng thực lực của Thái Qua, vì sao muốn phái hắn ra sân.
Đúng lúc này Sử Nhuyễn Phạm đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Tâm Nghiên, quả nhiên sắc mặt Ngọc Tâm Nghiên càng băng lãnh, không có chút nào vì Ngọc Tâm Mai đánh bại Thái Qua mà cảm thấy cao hứng.
Khi Sử Nhuyễn Phạm lại nhìn về phía Sở Hùng cùng Kiếm Dật Thần, sắc mặt hai người này quả nhiên tái xanh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Ngọc Tâm Nghiên.
Xong!
Tần Vương chỉ đang cố gắng tham gia trận đấu này.
Cố ý đưa cho Ngọc Nữ môn của mình chiến thắng!
Quả nhiên chưa qua bao lâu, Thái Qua bị Ngọc Tâm Mai trùng điệp chèn ép, rốt cục bại.
Ngay tại lúc Ngọc Tâm Mai mặt mũi tràn đầy cao hứng trở lại trận doanh của mình, nhìn thấy ngoại trừ Ngọc Nữ môn đang hưng phấn ra, Kiếm Các cùng Chân Võ các lại không có bao nhiêu cảm giác hưng phấn, tràn ngập một bầu không khí quái dị.
Ngọc Tâm Mai nhếch miệng, hai các thật nhỏ mọn, mình không thắng được, còn không cho người khác thắng sao?
Ngọc Tâm Nghiên nhìn Lý Chính thật sâu một chút, nói với Sở Hùng cùng Kiếm Dật Thần bên cạnh:
- Bất kể như thế nào, hiện tại chúng ta đã thắng một ván, chỉ cần chúng ta lại thắng một cục, là có thể!
Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng nghe được lời Ngọc Tâm Nghiên nói, ánh mắt khẽ động, không sai, chỉ cần trận tiếp theo thắng, chúng ta thành công.
Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng liếc nhau, ánh mắt nhìn Ngọc Tâm Nghiên lúc đầu đạm mạc trong nháy mắt bị đánh tan, bầu không khí tựa hồ có một chút hòa hợp.
Mặc kệ như thế nào, trước thắng lại nói.
Lý Chín thấy Thái Qua bại, an ủi vài câu đơn giản, lập tức gật đầu ra hiệu cho Vũ Văn Thành Đô bên cạnh.
Ngay tại thời điểm mọi người xung quanh Dực Long cốc còn đang nghị luận trận chiến vừa rồi giữa Ngọc Tâm Mai và Thái Qua, dường như bầu trời đột nhiên trầm xuống.
Một cỗ khí thế cường đại không thể địch nổi chậm rãi dâng lên toàn bộ Dực Long cốc.
Mọi người lập tức đình chỉ đàm luận, sắc mặt đều hoảng sợ e ngại, ánh mắt mọi người bị Vũ Văn Thành Đô chậm rãi đứng lên bên cạnh Lý Chính hấp dẫn thật sâu.
Theo Vũ Văn Thành Đô từng bước một đạp về không trung, kim sắc quang mang chiếu rọi toàn bộ bầu trời, so với mặt trời còn chói mắt hơn, kim giáp Vũ Văn Thành Đô lập loè, bầu trời dường như đứng im.
Dưới ánh mắt cuồng nhiệt ngưỡng mộ của mọi người, Vũ Văn Thành Đô cầm Phượng Sí Lưu Kim Thang vung lên, chỉ hướng Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng, âm thanh vang tận mây xanh:
- Các ngươi người nào dám đánh với ta một trận?
Bị Vũ Văn Thành Đô dùng Phượng Sí Lưu Kim Thang chỉ thẳng, mọi người trong một môn hai các bao gồm cả tất cả trưởng lão tu vi cao thâm đều cảm thấy một trận cảm giác áp bách làm cho người hít thở không thông đập vào mặt.
Ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Thành Đô đều là vẻ kính sợ.
Kiếm Dật Thần nhìn thấy xuất chiến chính là Vũ Văn Thành Đô, lập tức nhìn Sở Hùng gật đầu, dựa theo ước định, là hắn xuất thủ.
Theo Kiếm Dật Thần bước ra một bước.
Toàn bộ người quan chiến xung quanh Dực Long cốc đang cầm kiếm đột nhiên run rẩy.
Keng! một tiếng!
Tất cả kiếm lăng không hướng lên trên tựa hồ đang xin đợi kiếm đạo Vương giả ra sân.
Kiếm khí tràn ngập toàn bộ Dực Long cốc.
- Kiếm Các Kiếm Dật Thần xin chỉ giáo!
Một cỗ kiếm ý thẳng phá mây tiêu, Kiếm Dật Thần cầm kiếm mà đứng, liễu lơ mơ sợi thô.
- Chiến!
Vũ Văn Thành Đô trực tiếp đáp lại bằng một chữ chiến, nhất thời thốt ra chữ “Chiến” này làm cho cả Dực Long cốc tràn ngập khí tức chiến ý.
Ánh mắt Kiếm Dật Thần sắc bén, mênh mông kiếm ý bạo phát, phất tay một cái kiếm hoa, đằng sau không trung nhất thời phủ đầy vô số kiếm ảnh, kiếm ảnh kiếm khí lăng nhiên.
Mọi người phía dưới thấy kiếm ảnh phô thiên cái địa, dường như kiếm khí phong mang đau nhói ánh mắt của mình, liên tục nheo hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận