Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 567: Thiên Cổ Vô Nhị

Chiến đấu thẳng đến đêm khuya, Mộ Dung Liên Tuyết chìm vào hôn mê thiếp đi, mắt Lý Chính đầy nhu tình nhìn Mộ Dung Liên Tuyết ngọt ngào nằm thiếp đi trước ngực mình.
Hệ thống trong đầu đột nhiên vang lên:
- Đinh, kí chủ, rút thưởng tháng ba một lần đã đến, hiện tại phải chăng rút thưởng.
Ánh mắt Lý Chính như đuốc, trong lòng mang theo một tia hưng phấn khó có thể ức chế nói:
- Hệ thống rút thưởng!
- Đinh, bắt đầu rút thưởng!
Giọt, một bàn quay tản mát ra khí tức huyền diệu quen thuộc xuất hiện trong đầu Lý Chính.
Bàn quay vẫn như cũ chia làm lam, tím, cam, đỏ bốn khu vực. Khu vực màu lam lớn nhất, tiếp theo là màu tím, khu vực màu đỏ sau cùng chỉ là một đường dây.
Lý Chính nhìn cũng không nhìn liếc khu vực màu lam cùng khu vực màu tím một chút, trực tiếp nhìn về phía khu vực màu cam và đường màu đỏ.
Hắn không tin mình vừa làm thịt được cô gái may mắn của mình, sẽ còn rút không được nhất lưu nhân kiệt.
Lý Chính có cỗ dự cảm, rất nhanh Đại Hiên hoàng triều sắp phát sinh biến cố lớn, mình đang nhu cầu cấp bách nhân kiệt mạnh mẽ hơn phụ trợ.
Ít nhất cũng phải là đỉnh phong nhân kiệt giống như Lữ Bố xuất hiện, đương nhiên nếu như là cái thế thiên kiêu cũng không phải không được.
- Tích! Hệ thống bàn quay bắt đầu chuyển động!
Lý Chính gắt gao nhìn chằm chằm bàn quay, chỉ thấy kim đồng hồ trên bàn quay trượt vào khu vực màu tím, tốc độ rõ ràng chậm lại, lại qua một vòng chậm rãi hơn hướng về khu vực màu cam, cuối cùng kim đồng hồ ngừng lại trong khu vực màu đỏ chỉ có kích thước gần như kim đồng hồ.
- Chúc mừng kí chủ thu hoạch được cái thế thiên kiêu!
- ! ! !
- Vũ chi thần dũng, thiên cổ vô nhị!
Nhìn hào quang màu đỏ vạn trượng trong đầu, một bóng người tràn ngập bá ý xuất hiện trong đầu Lý Chính.
Không có lời thừa thãi, không có nhiều giới thiệu vắn tắt.
Hào tình vạn trượng, oai hùng anh phát.
Bóng người lực bạt sơn hề khí cái thế (*)!
[* Sức bạt núi, khí trùm đời]
Chứng minh cho thế nhân về sự tồn tại của hắn, để cho thế nhân biết hắn là ai.
Hạng Vũ!
Hai chữ thật đơn giản, dường như nắm giữ cự lực vạn quân nặng nề đè ép vào tim.
Lý Chính nhìn thấy mình rút ra cái thế thiên kiêu lại là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ.
Kích động đến hai tay đột nhiên nắm chặt!
Anh!
Mộ Dung Liên Tuyết đột nhiên đau kêu một tiếng, Lý Chính vội vàng buông hai tay ra.
Nhìn Mộ Dung Liên Tuyết nặng nề thiếp đi, Lý Chính thương yêu hôn nàng một cái, trong lòng không ngừng cảm thán, quả nhiên là cô gái may mắn, không chỉ có rút trúng cái thế thiên kiêu, hơn nữa còn là Bá Vương Hạng Vũ.
Năng lực thống soái vô địch, vũ lực vô địch.
Thiên cổ đệ nhất mãnh tướng!
Tần Mạt khắp nơi lấy ít đánh nhiều, đánh cho Hàn Tín, thiên cổ danh tướng cả kiếp sống chỉ có thua trận, đánh cho Lưu Bang, Anh Bố, Chương Hàm, Bành Việt hào kiệt đương thế ẩn núp bốn phía.
Tại niên đại quần anh hội tụ kia, vẻn vẹn nghe được tên Hạng Vũ cũng làm người ta sinh ra lòng e ngại, khiếp đảm trước khi chiến đấu.
Không một người dám chính diện giao chiến cùng Hạng Vũ.
Tuy sau cùng đoạt được thiên hạ chính là Hán Cao Tổ Lưu Bang, nhưng sức ảnh hưởng Hạng Vũ càng ở trên hắn.
Hạng Vũ được ghi chép trong lịch Trung Quốc gần như là tồn tại của “Thần”, chiến công cùng chiến tích của hắn tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất mãnh tướng trong lịch sử Trung Hoa.
Phải biết thủ hạ Lưu Bang cũng thuộc dạng ghê gớm.
Binh tiên Hàn Tín, mưu thánh Trương Lương, thêm lên một nhân tài nội chính đỉnh phong Tiêu Hà.
Những người này cùng nhau đối phó một Hạng Vũ, lại đều bị Hạng Vũ áp chế gắt gao, đánh cho Lưu Bang đánh tơi bời nhiều lần.
Mà đến cuối cùng tự vẫn ở Ô Giang, vẫn là do Hạng Vũ buồn bã đã chết tâm, mới tự vẫn.
Nếu không Lưu Bang còn thật không nhất định giữ lại được Hạng Vũ.
Thật sự là: Tử đệ Giang Đông đa tài thanh tú, ngóc đầu trở lại cũng chưa biết.
Nhân vật thật đáng buồn, đáng tiếc, thật đáng kính!
Lý Chính nghĩ tới đây nhất thời có chút không kịp chờ đợi triệu hồi ra Hạng Vũ.
Lý Chính không chút do dự lấy tấm chăn tơ tằm rực rỡ che lại cả người, đứng dậy rời khỏi gian phòng, trong nháy mắt đi ra ngoài thành.
Bên ngoài Dực Long thành, trăng sáng sao thưa, sơn lâm dày đặc, cây cối um tùm, bên trong hơn mười dặm các loại Yêu thú không ngừng rống lên.
- Hệ thống triệu hoán cái thế thiên kiêu: Hạng Vũ!
- Giọt, chúc mừng kí chủ thu hoạch được cái thế thiên kiêu: Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ!
Nhất thời toàn bộ bầu trời dường như an tĩnh lại, gió ngừng thổi, hoa cỏ cây cối cũng không lay động, các loại Yêu thú rống lên cũng đình chỉ.
Dường như mảnh thế giới này đang nghênh tiếp một vị Bá giả xuất hiện.
Giữa sườn núi, phía trên một cục đá to lớn đột nhiên xuất hiện một vị nam tử, dáng người cao lớn cường tráng, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, quan trọng nhất hai mắt to rõ sáng chói.
Tuy Hạng Vũ không có phát ra một tia khí tức, nhưng phiến thiên không này đều tràn ngập một cỗ cảm giác áp bách nồng đậm, dường như bầu trời đều đang kính sợ.
Lý Chính chậm rãi đi vào trước mặt Hạng Vũ, giờ phút này Hạng Vũ ngẩng đầu ngắm trăng, ánh mắt đều là hoài niệm.
- Bá Vương đang suy nghĩ chuyện gì?
Lý Chính gác tay sóng vai đứng thẳng cùng Hạng Vũ, cũng ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
- Ta đã từng cho rằng đế vương thế gian lấy võ dũng của ta có thể tuỳ tiện đạt được.
- Thế mà ta đã sai, ta bằng vào võ dũng có thể đạt được hết thảy, nhưng cũng sẽ rất nhanh mất đi hết thảy, Á Phụ đã từng nói lấy tính cách của ta, ta không đảm đương nổi xưng Vương.
- Nhưng ta cũng là ta, tính cách há có thể thay đổi.
- Sau cùng một khắc ở Ô Giang, ngươi biết ta có suy nghĩ gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận