Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 314: Tướng Lãnh Địch Quân Ra Kế Sách (2)

- Kế sách này không tệ!
- Ta đồng ý!
- Chúng ta tán thành!
Các tướng lĩnh đều tỏ thái độ cảm thấy kế sách này không tệ. Mà Lương Dương Phàm nghe kế sách này cũng cảm thấy không tệ, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác cấp bách, nếu như bình thường mình có thể sử dụng kế sách này, nhưng bọn hắn hiện tại cần tiết kiệm thời gian, nhanh chóng chiếm lĩnh Uyên thành trước khi đại quân Tần minh trở về.
Lương Dương Phàm nhìn các tướng lĩnh phía dưới đồng ý nghị luận mở miệng nói:
- Nếu như thủ tướng Uyên thành không có trúng kế thì làm sao bây giờ, thời gian của chúng ta cũng không nhiều, không có nhiều thời giờ để trì hoãn.
Lúc này các tướng lĩnh phía dưới nghị luận ầm ĩ nghe lời Lương Dương Phàm nói, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì. Người nào có thể bảo chứng thủ tướng Uyên thành trúng kế, trúng kế thì dễ nói chuyện, nhưng nếu như không có trúng kế, chẳng phải lãng phí một cách vô ích một buổi tối, đặc biệt là buổi tối trân quý như tối nay.
Các tướng lĩnh lâm vào một trận trầm mặc, chỉ thấy một vị võ tướng khôi ngô cương liệt bên trong đám tướng lĩnh đứng lên sắc bén nói:
- Tướng quân, không bằng để chúng ta trực tiếp công thành, chúng ta bây giờ có được 200 ngàn đại quân, còn sợ không công được Uyên thành chỉ có 20 ngàn binh lực à, tối nay ta chỉ huy đại quân trực tiếp tấn công Uyên thành, ngày mai buổi sáng mặt trời mọc, ta tuyệt đối có thể chiếm lĩnh Uyên thành!
Các tướng lĩnh nhướng mày, trực tiếp chỉ huy đại quân công thành là cách làm ngu xuẩn nhất, trận chiến ngày hôm nay công thành chỉ là thăm dò, nhưng nếu như thăm dò qua thủ tướng Uyên thành là một khối xương cứng khó gặm, một khi trực tiếp công thành, chỉ sợ dẹp xong Uyên thành, đại quân của mình cũng tổn thất nặng nề!
Vị võ tướng khôi ngô cương liệt nhìn các tướng lĩnh hiện ra biểu lộ không đồng ý, nhất thời vội la lên:
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy các ngươi nói nên như thế nào công phá Uyên thành. Nghĩ kế sách đã muốn mấy ngày, nếu như đại quân Tần minh bị các gia chủ mai phục trốn về đến, chúng ta còn không có công phá Uyên thành, chờ sau khi gia chủ bọn họ trở về, chúng ta khẳng định sẽ bị trách phạt, đến lúc đó nhìn xem các ngươi kết thúc như thế nào!
Các tướng lĩnh nghe hắn nói, bất đắc dĩ lắc đầu, thời gian quá cấp bách, có chút biện pháp tuy nhiên có thể nghĩ đến nhưng cũng phải cần thời gian nhất định chuẩn bị, rất khó trong khoảng thời gian ngắn công phá Uyên thành, thật chẳng lẽ muốn trực tiếp dùng chiến thuật biển người tấn công Uyên thành sao!
Mà Lương Dương Phàm nhìn các tướng lĩnh có chút thất lạc, không thể nín được cười lên:
- Thế nào, một Uyên thành nho nhỏ chỉ nắm giữ 20 ngàn binh lực thì làm khó được chúng ta có hơn 200 ngàn đại quân sao!
- Trực tiếp công thành là thủ đoạn sau cùng nhưng không có nghĩa là chúng ta thật không thể sử dụng kế sách còn lại!
- Sao!
Các tướng lĩnh lục tục nhìn Lương Dương Phàm, bọn họ đã sớm quen thuộc tướng quân của mình, Lương tướng quân lộ ra vẻ mặt như thế, chắc hẳn đã có biện pháp giải quyết!
Lương Dương Phàm thấy ánh mắt các tướng lĩnh lấp lánh nhìn mình, nhếch miệng lên mang theo ý cười nói:
- Kế hoạch vừa rồi của mấy vị tướng lĩnh cũng không tệ, chúng ta hoàn toàn có thể chấp hành. Tối nay nửa đêm chúng ta y theo Chu tướng lĩnh nói, cố ý để đại quân biểu hiện ra mỏi mệt không chịu nổi, cảnh tượng phòng thủ sơ sót, để thám báo Uyên thành trông thấy, chúng ta ngược lại muốn nhìn xem thủ tướng Uyên thành có dám tới tập kích bất ngờ hay không!
Lương Dương Phàm mỉm cười nhìn Chu tướng lĩnh vừa mới đưa ra kế sách này, theo sau tiếp tục nói:
- Nếu như đến tối nay giờ tý đã qua, bọn họ còn chưa tới tập kích bất ngờ, vậy biểu thị bọn họ không có mắc lừa, như vậy chúng ta liền đem 200 ngàn đại quân phân thành bốn tốp, mỗi đám 50 ngàn. Kế tiếp để bốn tốp đại quân thay phiên đánh nghi binh Uyên thành một lần, để bọn hắn một mực ở vào trạng thái căng cứng mệt mỏi, đợi đến ngày mai trời vừa sáng, lập tức toàn quân xuất phát, toàn lực tấn công ba tòa cửa thành Uyên thành, lưu lại cửa bắc!
- Đến lúc đó bản tướng quân ngược lại muốn nhìn xem bọn họ có cùng tồn vong với Uyên thành hay là đào tẩu!
- Sau đó dùng một nhóm 50 ngàn đại quân đánh nghi binh Uyên thành trực tiếp mai phục đi trên đường thoát đi tại cửa bắc!
- Tuân lệnh!
Các tướng lĩnh hiện ra cặp mắt kính nể nhìn Lương Dương Phàm.
- Mặc kệ Uyên thành trúng kế hay không, ngày mai chúng ta tuyệt đối phải chiếm lĩnh được Uyên thành!
Lương Dương Phàm đứng lên khí thế hung hăng nói.
- Đúng, ngày mai tất chiếm lĩnh Uyên thành!
Các tướng lĩnh lục tục đứng dậy ôm quyền nói.
Sau đó Lương Dương Phàm phân công bọn hắn đi xuống bắt đầu thực hành kế sách...
Quả nhiên không lâu sau đó, thám báo Hác Chiêu phái tới đã nhìn thấy đông đảo binh lính trong quân doanh đại quân Khôi Tinh thành đều nằm trên mặt đất, dáng vẻ người đầy mỏi mệt không chịu nổi, mà thị vệ tuần tra xung quanh cũng là dáng vẻ lười biếng, thỉnh thoảng hít một hơi thật dài rồi nhìn bốn phía, không có một chút tính cảnh giác.
Những thám báo lục tục chạy về Uyên thành bẩm báo tình huống quân doanh địch quân. Trên cổng thành Uyên thành, Hác Chiêu cùng Phan Phượng mấy vị tướng lĩnh nghe thám báo báo cáo, chỉ thấy Phan Phượng đột nhiên quay đầu, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm thám báo nói:
- Ngươi thật thấy rõ ràng, địch quân hiện tại mỏi mệt không chịu nổi, phòng thủ sơ sẩy, không có một chút cảnh giới!
Mà ánh mắt những tướng lĩnh khác lấp lánh nhìn thám báo, nếu thật là như vậy, như vậy đối với mình mà nói là một cơ hội tuyệt hảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận