Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 482: Kinh Hỉ (2)

Trách không được Tiêu công tử sẽ có thần sắc như vậy, nguyên lai là Tân hoàng bệ hạ!
Chỉ bất quá người ngồi một chỗ cùng bệ hạ là ai?
Bọn họ thận trọng nhìn thoáng qua Lý Chính lại không biết.
Bất quá tâm tình bọn hắn bây giờ khác biệt với Tiêu Đằng, bởi vì Tiêu Đằng có muội muội được Tân hoàng cưới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Tân hoàng, mà bọn họ những người này chỉ là gặp qua Tân hoàng trên yến hội hoàng cung.
Bọn họ nhận biết Tân hoàng, nhưng Tân hoàng không biết bọn hắn, đây chính là cơ hội tốt để lọt mặt.
Con em quyền quý từ Ngọc Kinh thành tới đi vào lâu đình, một mực cung kính hành lễ nói:
- Bái kiến bệ hạ, chúc bệ hạ hồng phúc tề thiên!
Mà Bạch Ngôn Cố và đám con cháu thế gia trực tiếp ngây người.
Bệ hạ!
Tân hoàng Đại Hiên hoàng triều.
Bọn người Bạch Ngôn Cố trong nháy mắt thông minh, run rẩy hành lễ:
- Thảo dân bái kiến bệ hạ!
- Ừm, bình thân đi!
Tân hoàng ngồi đoan chính, khí thế hoàng đạo tự nhiên sinh ra.
- Tuân lệnh!
Bọn người Bạch Ngôn Cố run rẩy, sắc mặt ánh mắt đều là vẻ mừng như điên.
Mình vậy mà có thể may mắn gặp qua bệ hạ.
Không chỉ có thể nói khoác cả một đời, cũng có thể để cho địa vị sức ảnh hưởng của mình tại Thiên Đức thành tiến thêm một bước.
Đến lúc đó coi như quận thủ cũng sẽ nhìn mình càng nhiều.
Mà những con em quyền quý Viên Thu Nhã nguyên một đám ưỡn ngực ngẩng đầu, cố gằng bày ra tinh thần tư thái tốt nhất lớn nhất của mình cho bệ hạ xem.
- Ừm, không tệ!
Tân hoàng nhìn biểu hiện của một số người bọn hắn, có chút hài lòng gật đầu.
- Hoàng huynh, ngươi cảm thấy những người này như thế nào, bọn họ đều là con gái đại thần trong triều, tương lai cũng tất sẽ hiệu lực triều đình cai trị bách tính.
Khi Viên Thu Nhã nghe được Tân hoàng gọi nam tử khí thế phi phàm đối diện là hoàng huynh, sắc mặt đột nhiên đại biến, cúi đầu không dám nhìn Lý Chính, ánh mắt liếc xéo Tiêu Đằng khóc không ra nước mắt bên cạnh một chút, rốt cuộc biết vì sao hắn lộ ra biểu lộ như thế.
Mà những con em quyền quý thiên kim tiểu thư còn lại nhìn sắc mặt Viên Thu Nhã cùng sắc mặt Tiêu Đằng, cũng phản ứng lại.
Hoàng huynh bệ hạ, chỉ có bốn người.
Một người là Thái Tử, một người là Vũ Vương, một người là Tần Vương, còn có một người là Dương Vương.
Mà bây giờ lại tới gần Yến Châu, người này rõ ràng rất có thể là Tần Vương.
Bệ hạ cùng Tần Vương vì sao gặp nhau ở chỗ này... !
Càng đáng sợ chính là mình vì sao ở đây.
Nhất thời, những con em quyền quý dường như hiểu mình đã biết chuyện không nên biết, sắc mặt nguyên một đám trắng toát.
Lý Chính nhìn sắc mặt nguyên một đám đột biến, yên lặng cười một tiếng:
- Ngược lại có chút thông minh!
- Tiêu huynh đã lâu không gặp.
Lý Chính nhìn Tiêu Đằng đang đổ mồ hôi lạnh trên trán, cười một tiếng nói.
- Tần Vương điện hạ, đã lâu không gặp!
Tiêu Đằng lộ ra biểu lộ cười cũng như khóc.
- Bái kiến Tần Vương điện hạ!
Mà mấy người Viên Thu Nhã cũng một mặt khẩn trương hành lễ.
Mà lúc mấy người Bạch Ngôn Cố đầu chóng mặt cũng kích động hành lễ theo.
Hôm nay thật sự quá đáng giá, không chỉ có gặp bệ hạ, hơn nữa còn gặp có được Yến Châu Tần Vương điện hạ.
Phải biết bây giờ Đại Hiên hoàng triều chỉ có Tần Vương điện hạ, Thái Tử, Vũ Vương, mấy người kia có thể chống cự triều đình.
Chờ chút...
Tần Vương chống cự triều đình...
Tần Vương không phải là địch nhân cyar Tân hoàng sao?
Làm sao có thể sẽ ở đây đàm luận cùng Tân hoàng bệ hạ?
Bọn người Bạch Ngôn Cố rốt cục ý thức được biểu lộ Tiêu Đằng, Viên Thu Nhã những người này phía trước bọn họ không đúng.
Lập tức cúi đầu toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ như không còn sống lâu nữa.
Mà Tân hoàng nhìn đến nét mặt của bọn hắn, cười một tiếng:
- Hoàng huynh những năm gần đây luôn chống đỡ trẫm, vẫn luôn vì trẫm phân ưu, bởi vậy hôm nay trẫm cùng hoàng huynh nhiều năm không thấy ở đây cùng uống một chén, không có bí mật gì, các ngươi không cần lo lắng.
Mà bọn người Tiêu Đằng, Viên Thu Nhã nghe được giọng Tân hoàng buông lỏng, đầu cúi càng thấp, chân run lợi hại hơn.
Cái gì gọi là một mực chống đỡ bệ hạ, một mực vì bệ hạ phân ưu.
Bọn họ không muốn biết, càng hận không thể ánh mắt lỗ tai hôm nay cái gì đều nghe không được, nhìn không thấy.
Lý Chính cười tủm tỉm nhìn bọn hắn nói:
- Không sai, bản vương cùng bệ hạ còn không đến mức lừa gạt những tiểu tử các ngươi, chuyện hôm nay vốn cũng không phải bí mật, mà bệ hạ cũng tạo niềm vui bất ngờ cho bản vương, chờ trở về các ngươi sẽ biết.
- Kinh hỉ?
Mọi người nghe được lời Lý Chính, không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn hắn cùng Tân hoàng một chút, lập tức kịp phản ứng lại cúi đầu.
- Ha ha, không sai, bệ hạ cho ngạc nhiên này thực sự quá lớn, bản vương thật cao hứng, Lý Nho nói cho bọn hắn cái gì là kinh hỉ đi.
- Ngạch...
Lý Nho không biết làm sao nhìn Lý Chính, sao đó nhìn về phía Tân hoàng.
- Ừm?
Lý Chính quay đầu nhìn Lý Nho đang không biết làm sao.
- Làm sao Lý Nho, ngươi không nghe thấy sao?
- Nói cho bọn hắn bệ hạ cho kinh hỉ gì đí.
- Cái ngạc nhiên này...
Lý Nho vẫn còn có chút chần chờ.
- Cái gì gọi là kinh hỉ!
Lý Chính híp mắt nhìn Lý Nho ngữ khí nặng hơn nói.
Chỉ nghe Tân Hoàng nghĩa chính ngôn từ nói:
- Hoàng huynh không cần khó xử Lý Nho tiên sinh, hắn nghe không rõ, trẫm nói lại.
- Kinh hỉ trẫm nói tới chính là ba ngày sau sẽ phong Tần Vương ngươi làm Tổng đốc Ương Châu, quản lý hết thảy quyền lực Ương Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận