Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 557: Ám Sát Tần Vương? (1)

- Tần Vương, Kiếm Dật Thần chết, mặc dù tài nghệ không bằng người, nhưng cũng nên cho Kiếm Các một cái công đạo đi.
Trong hư không vang lên một âm thanh trầm lão.
- Bàn giao? Ha ha!
Lý Chính đột nhiên đứng lên, một cỗ khí thế khí thôn sơn hà, duy ta độc tôn từ trên người Lý Chính phóng thích uy chấn bát hoang.
- Chương Hàm, Trương Hợp, Hoa Hùng, Hùng Khoát Hải ra khỏi hàng.
Trên bầu trời vang lên tiếng quát to bá khí của Lý Chính.
- Có mạt tướng!
- Chương Hàm, Trương Hợp, Hoa Hùng, Hùng Khoát Hải bốn tướng lăng không bước ra, uy danh cuồn cuộn.
- Bản vương cho bọn hắn một cái cơ hội, để bọn hắn tùy tiện phái một vị Niết Bàn cảnh xuất chiến, sinh tử chớ luận.
- Ngươi cảm thấy bản vương bàn giao thế này có được không?
Mặt mũi Lý Chính tràn đầy khinh thường nhìn đám người Kiếm Các đang lộ ra mặt mũi tràn đầy cừu hận lại lại không dám vọng động.
Kiếm Tâm Thần nhìn Lý Chính, giận dữ không thôi:
- Ngươi khinh người quá đáng!
Thế mà Kiếm Tâm Thần quay đầu nhìn về phía những trưởng lão Niết Bàn cảnh, tất cả đều cúi đầu, không có một người nào dám thỉnh cầu xuất chiến.
Mà người Ngọc Nữ môn cùng Chân Võ các lại càng không có tất yếu giúp Kiếm Các người xuất chiến.
Không nghe thấy Tần Vương nói sinh tử chớ luận sao.
Thực lực chân chính của mấy vị mãnh tướng thủ hạ của Tần Vương cũng không bình thường.
Khi thấy tam tông môn không có một người người dám xuất chiến, Hoa Hùng trực tiếp lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Lý Chính nhìn không trung lại không có động tĩnh, đang chuẩn bị để Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô bạo phát toàn bộ thực lực tìm ra m Dương cảnh Tôn giả này, Tôn giả kia dường như cảm nhận được trong cơ thể Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô muốn bạo phát năng lượng khủng bố, khí tức của hắn lập tức biến mất, một âm thanh xa xăm truyền đến:
- Ai ~ Tần Vương điện hạ quả nhiên bất phàm, hi vọng Tần Vương điện hạ tuân thủ ước định.
Lý Chính hơi híp tròng mắt, toàn lực cảm ứng cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức gì.
Lão già này chạy rất nhanh, thật sự cho rằng trốn ở chỗ sâu bản vương không tìm được ngươi sao.
Lý Chính hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn về phía đối diện Ngọc Tâm Nghiên cùng Sở Hùng, nói:
- Dựa theo trước đó ước định, ba ván hai thắng, bản vương thắng hai ván, các ngươi có chơi có chịu?
Nói tới chỗ này, chúng tướng Tần Vương phủ cũng không nguyện ý để bọn họ cứ như vậy khuất phục, nguyên một đám khiêu khích nhìn đám người một môn hai các.
Ngọc Tâm Nghiên cùng Sở Hùng liếc nhau, nhìn tình huống của mọi người Kiếm Các, đồng thanh nói:
- Chúng ta có chơi có chịu!
Kiếm Tâm Thần nhìn hai người đồng ý, tức giận há hốc miệng, muốn nói cái gì, nhưng khí tức Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô vẫn còn rất kinh khủng vờn quanh trong đầu hắn, làm thế nào cũng nói không nên lời.
Mà hắn rất giận, còn muốn báo thù cho các chủ của mình, nhưng lại chẳng biết làm thế nào.
- Tốt!
Lý Chính nhìn hai người tán đồng, lập tức mở miệng nói:
- Có chơi có chịu thì tốt, nhớ kỹ về sau này hàng năm bản vương muốn năm phần lợi ích Dực Châu.
- Tuân lệnh!
Hai người không biết làm sao gật đầu, mà bây giờ tất cả mọi người chú ý câu nói phía sau của Tần Vương, Tần Vương đến cùng muốn hai phủ nào, cái này không chỉ có quan hệ đến thế lực một môn hai các, còn cùng một nhịp thở với các thế lực người xem ở Dực Châu hiện tại.
Dực Châu còn có không ít gia tộc và trung tiểu thế lực chiếm cứ tại các phủ các quận các thành.
Lý Chính nhìn người một môn hai các đều trầm mặc xuống, rất hài lòng thái độ của bọn hắn.
- Rất tốt, còn hai phủ chi địa kia...
Ngọc Tâm Nghiên, Sở Hùng bao gồm cả Kiếm Tâm Thần đều có chút khẩn trương nhìn Lý Chính.
Mà người một môn hai các càng thêm như thế, sắc mặt mười phần khẩn trương.
- Bản vương luôn luôn rất công đạo, ba trận đã quyết đấu, các ngươi một môn hai các đều phái ra một người.
Sở Hùng nghe được Lý Chính, đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên!
- Ba trận, bản vương thắng hai ván, vậy thì do hai phe thế lực bại hai ván ăn chút thiệt thòi.
- Bản vương muốn Dực Kiệt phủ, Dực Đô phủ.
Nghe được Lý Chính tuyên bố, người Chân Võ các, Kiếm Các bao gồm cả người quan chiến đều xôn xao một mảnh.
Mà người Ngọc Nữ môn thì lộ ra vẻ hưng phấn, Ngọc Tâm Mai càng mừng rỡ, cái trán vung lên thật cao, thiếu chút nữa nói mình là công thần lớn nhất.
Còn Sử Nhuyễn Phạm ở bên cạnh tranh thủ thời gian lôi kéo ống tay áo của nàng, mặt mũi tràn đầy khẩn trương nhìn nàng.
- Ngươi làm gì?
Ngọc Tâm Mai nhìn Sử Nhuyễn Phạm không thích hợp nghi lôi kéo nàng, có chút mất hứng nói.
- Ngươi xem môn chủ nàng một chút!
Sử Nhuyễn Phạm thận trọng chỉ Ngọc Tâm Nghiên.
Quả nhiên Ngọc Tâm Mai làm nhìn mặt Ngọc Tâm Nghiên lại không có bao nhiêu vẻ hưng phấn.
Mà Sở Hùng cùng Kiếm Tâm Thần thì lạnh lùng nhìn nàng.
- Ha ha, Ngọc Nữ môn quả nhiên dễ tính toán, chúng ta đi thôi!
Sở Hùng nhìn Ngọc Tâm Nghiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chỉ huy người Chân Võ các rời đi.
Mà ánh mắt người Chân Võ các trước khi đi nhìn về phía Ngọc Nữ môn tràn ngập phỉ nhổ.
Kiếm Tâm Thần càng mang theo cừu hận nhìn người Ngọc Nữ môn.
- Chúng ta đi thôi!
Kiếm Tâm Thần cắn răng nói, chỉ huy người Kiếm Các cũng rời đi, lần này Kiếm Các tổn thất nặng nề.
Các chủ đều bị giết, mà mình căn bản bất lực, chỉ có thể ngày sau lại tìm cơ hội.
Mà Ngọc Tâm Nghiên nhìn thái độ hai các, ban đầu vốn còn muốn giải thích, lại bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt thật sâu nhìn Lý Chính, nói:
- Đa tạ Tần Vương điện hạ!
Lý Chính nhìn Ngọc Tâm Nghiên thức thời như thế, cười nhạt một tiếng nói:
- Có cơ hội bản vương sẽ đi Ngọc Nữ môn ngồi một chút, Ngọc môn chủ sẽ không từ chối ngoài cửa đó chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận