Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 845: Giang Thiên

- Tuân lệnh!
Chúng trưởng lão đệ tử liên tục ứng tiếng.
Bởi vì Ngọc Tâm thánh chủ đến, mọi người dường như khôi phục lòng tin. Trong đó lấy Tiêu Chiến khí thế tăng mạnh nhất.
...
Lăng Thiên thánh địa, lúc đầu Văn Nhân Hi Nhan nghe được tin tức Hạng Vũ và Lữ Bố nghịch chiến chém giết hai đại Thánh Võ cảnh đỉnh phong, trong lòng hơi chấn động, nhưng lập tức lộ ra một tia mừng rỡ, cứ nghĩ tin tức này có thể để Lăng Thiên thánh chủ coi trọng Đại Tần hoàng triều, từ đó giải quyết Đại Tần hoàng triều.
Thế mà khi nàng chưa từ bỏ ý định lại một lần nữa đưa ra đề nghị trước giải quyết Đại Tần hoàng triều, Lăng Thiên thánh chủ cùng đại trưởng lão lại một lần nữa dập tắt ý nghĩ trong lòng của nàng.
- Văn Nhân, chiến lực của Hạng Vũ và Lữ Bố hai người cũng để cho chúng ta cũng cảm thấy rung động, nhưng cũng không đủ giống như ngươi nói, Đại Tần hoàng triều rất nguy hiểm.
- Theo lão phu thấy, cường giả mạnh nhất Đại Tần hoàng triều cũng là hai người bọn họ, theo chức vị bọn họ đã có thể phát giác, coi như hai vị nắm giữ chiến lực Thánh Võ cảnh đỉnh phong, cũng chỉ bất quá là hai người mà thôi.
- Ngoại trừ lại thêm Thái úy Đại Tần hoàng triều Tôn Vũ, và không gian Thánh giả Trang Chu, cũng chỉ bất quá bốn vị Thánh Võ cảnh mà thôi.
- Đại Tần hoàng triều không có cường đại như ngươi tưởng tượng, bằng không vì sao cho tới bây giờ mới xuất hiện bốn vị, có khả năng rất lớn cũng là bởi vì Đại Tần hoàng triều chỉ có thể phái ra bao nhiêu cường giả như thế.
- Văn Nhân, ngươi không nên gấp.
- Mà bây giờ Hắc Diễm Hoàng triều giống như đã chuẩn bị kết minh cùng Thiên Hỏa thánh địa.
- Trước mắt mới là điều lớn nhất chúng ta cần phải quan tâm.
Văn Nhân Hi Nhan ở trong cung điện tràn đầy ánh sáng, vụ khí lượn lờ, linh cầm bay múa.
Người mặc váy dài tuyết trắng, Văn Nhân Hi Nhan ngồi ở bên cạnh ao, tóc xanh phất phới, đẹp rực rỡ tuyệt luân, khuôn mặt trắng muốt giống như tiên ngọc điêu đúc mà thành, tăng thêm nàng giờ phút này hồi tưởng lại lời của Lăng Thiên thánh chủ và Đại trưởng lão, giữa lông mày lộ ra một tia lo âu, cả người lộ ra một cỗ khí chất không cách nào hình dung, bởi vì cái gọi là khuynh quốc khuynh thành, di thế độc lập.
Sắc mặt Văn Nhân Hi Nhan tuyệt sắc không ngừng biến hóa, như mộng như ảo, sau cùng giữa lông mày ngưng tụ lộ ra một cỗ khí khái hào hùng.
Đã cho rằng Đại Tần hoàng triều là họa trong đầu Lăng Thiên thánh địa đại, vì sao mình không đi Nam Vực nhìn xem.
Nhìn xem Đại Tần hoàng triều này đến cùng như thế nào.
- Sư phụ ngài muốn đi Nam Vực sao?
Ngay một khắc khi Văn Nhân Hi Nhan quyết định, một giọng nói của nam tử trẻ tuổi từ đằng xa truyền đến.
Một vị nam tử da thịt trắng bóc, tướng mạo có chút anh tuấn thanh tú nhìn Văn Nhân Hi Nhan di thế độc lập, nụ cười rực rỡ chạy tới, đầy mắt đều là hình chiếu của Văn Nhân Hi Nhan.
Mặt ngọc Văn Nhân Hi Nhan băng sương hơi hơi buông lỏng gọi:
- Tiểu Thiên!
Nam tử trẻ tuổi này tên Giang Thiên, là đệ tử Văn Nhân Hi Nhan thu nhận mấy năm trước vì ngăn chặn miệng lưỡi của tất cả trưởng lão.
Giờ phút này Giang Thiên nhìn Văn Nhân Hi Nhan khuynh thành tuyệt thế, tuyệt đại phong hoa, trong lòng hắn tràn đầy hoan hỉ, ngoại trừ tôn kính dành hco Văn Nhân Hi Nhan sư phụ ra, vẫn tồn tại một số cảm tình đặc thù.
Sư phụ của mình - Văn Nhân Hi Nhan ba mươi năm trước tuyệt đại phong hoa, làm nghiêng đổ vô số thiên kiêu, vị sư phụ này của mình lại nhìn bọn hắn không thuận mắt, bây giờ vẫn còn độc thân một người.
Mà Giang Thiên mình, là nam đệ tử duy nhất sư phụ thu nhận, cũng dễ dàng nhất tiếp cận ở bên người sư phụ, để vô số người Lăng Thiên thánh địa lên tới phong chủ xuống đến đệ tử hâm mộ.
Hắn mỗi lần nhớ tới nội dung trong những tiểu thuyết của thế tục, một câu chuyện nào đó mà đệ tử yêu mến sư phụ, sư phụ yêu mến đệ tử, hắn không nhịn được hưng phấn, tình cảnh này không phải phù hợp mình và sư phụ sao?
Thời điểm thành đệ tử của sư phó, hắn thì có một mộng tưởng chung cực, bảo hộ sư phụ, càng làm cho sư phụ yêu mến mình.
- Sư phụ, ngài chuẩn bị muốn đi Nam Vực sao?
Giang Thiên đi vào bên cạnh Văn Nhân Hi Nhan, hỏi một câu.
Giang Thiên cũng nghe thái độ của sư phụ mình dành cho Đại Tần hoàng triều, mà lại thêm một lần bị thánh chủ từ chối đề nghị, bởi vậy Giang Thiên nhìn thấy Văn Nhân Hi Nhan biểu lộ, rất dễ dàng đoán được.
Văn Nhân Hi Nhan quay người nhìn về phía Ngọc Trì đầy ánh sáng, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ừm!
Hơi hơi dừng lại một chút, Văn Nhân Hi Nhan tiếp tục nói:
- Vi sư cần phải đi Nam Vực một chuyến, nghe ngóng tình huống Đại Tần hoàng triều.
Ánh mắt Giang Thiên lộ ra một tia dị sắc, hơi kiên định nói:
- Sư phụ, ta đi cùng ngài, Đại Tần hoàng triều thần bí khó lường, lại có võ tướng cấp nghịch thiên cường đại như thế, khẳng định nhìn chằm chằm Lăng Thiên vực, chúng ta không thể ngồi xem mặc kệ.
Văn Nhân Hi Nhan hơi động lòng, ánh mắt nhu hòa nhìn Giang Thiên.
- Tiểu Thiên, ngươi cũng cho rằng Đại Tần hoàng triều là họa trong lòng Lăng Thiên thánh địa chúng ta.
- Ừm! Ta tin tưởng sư phụ phỏng đoán không sai.
Ánh mắt Giang Thiên lấp lánh nhìn về phía Văn Nhân Hi Nhan, biểu thị mình mười phần tín nhiệm nàng.
- Được...
Văn Nhân Hi Nhan vừa muốn mở miệng, nơi xa truyền đến một tiếng cười to cởi mở.
- Hi Nhan sư muội, thánh chủ không tin ngươi, sư huynh tin tưởng ngươi.
Văn Nhân Hi Nhan cùng Giang Thiên nghe được âm thanh này đồng thời nhướng mày, hiển nhiên lại là tên Phong chủ Lăng Vân phong Trác Vĩ Việt đang ghét kia.
Trong nháy mắt, Trác Vĩ Việt cười rạng rỡ đi vào bên cạnh hai người, một bộ bạch y phiêu đãng, rất có vài phần tiêu sái.
- Sư muội, vừa rồi ở phía xa đã nghe ngươi và sư điệt nói muốn đi Nam Vực?
Bạn cần đăng nhập để bình luận