Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 500: Lui Binh

Thế mà rất nhanh bọn người Đặng Thiên Kinh nhíu mày, bởi vì mặc dù số lượng binh lính bằng nhau, nhưng chất lượng lại long trời lỡ đất, Tần quân được đám người suất lĩnh quả thực là ác mộng của đại quân liên minh.
Đại quân liên minh không ngừng bị quân trận Tần quân chia cắt, cuối cùng bị tàn sát hơn phân nửa, chưa tới một canh giờ đại quân liên minh đã tổn thất mấy trăm ngàn binh lính, mà so sánh thương vong mười so một chênh lệch.
Tuy Niết Bàn cảnh đại quân liên minh nhiều hơn Tần quân, nhưng căn bản không thể thay đổi chiến cục.
Trương Giác nhìn cục thế phía dưới nghiêng trời lệch đất, khí thế đám người Lữ Bố chăm chú khóa chặt bọn họ, biết bây giờ không phải là thời cơ quyết chiến, quay sang nói với đám người Đặng Thiên Kinh:
- Lui binh đi! Nếu còn tiếp tục, năm mươi vạn đại quân của chúng ta sẽ bị Tần quân làm hao mòn hầu như không còn.
Lục Thiên Thanh hung hăng nhíu mày, ban đầu vốn còn muốn sử dụng ba mươi vạn đại quân ẩn tàng đằng sau thừa dịp thời cơ giao chiến hiện tại vòng qua Yến Ương bình nguyên đánh lén Lâm Yến thành, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đánh giá thấp chiến lực đại quân Tần Vương phủ, Tần quân cùng đại quân liên minh căn bản không phải một cấp bậc.
- Giết!
Trên chiến trường tiếng hô “Giết” rung trời phía dưới, chỉ thấy khí thế Trương Hợp phóng đại, bắt lấy thời cơ chém giết Niết Bàn cảnh đỉnh phong Thanh Trúc hội, Thảo Xoa Nhất Lang tại chỗ.
- Thảo Xoa Nhất Lang!
Lục Thiên Thanh trợn mắt muốn nứt, một cỗ khí thế cực hạn kinh khủng đột nhiên dâng lên, trong nháy mắt chuyển qua trên không giao chiến, trong mắt tràn ngập sát cơ, sau lưng nhấc lên khí diễm ngập trời, thủ chưởng hắn hướng xuống Trương Hợp đột nhiên nắm chặt, vạn không gian trượng đều sụp đổ, muốn xuất thủ xử lý Trương Hợp.
Thế mà Vũ Văn Thành Đô đã sớm có đề phòng, một vệt kim quang lóe qua, tay cầm Phượng Sí Lưu Kim Thang, sau lưng cuồn cuộn nguyên khí phun trào, một kích đánh tới phía Lục Thiên Thanh.
- Bành!
Một cỗ âm thanh lớn vang lên.
Chỉ thấy hai người trong lúc giao thủ, trên không dường như như chiếc gương vỡ vụn, từng đạo từng đạo kinh khủng vết tích màu đen vạch ra trong hư không.
Mà đại quân phía dưới bị khí sóng hai người ảnh hưởng, bị nhấc lên người ngã ngựa đổ, đại quân giao chiến có xu thế dừng một chút.
Trương Giác nhân cơ hội này, lập tức hô:
- Thu binh!
Lập tức cùng Đặng Thiên Kinh, Tề Hùng, Đặng Địa Sát ba người vọt tới bên cạnh Lục Thiên Thanh, cùng hắn cộng đồng đối kháng bọn người Lữ Bố đang xông tới.
Bọn người Lữ Bố lạnh lùng nhìn bọn hắn, lại không có động thủ.
Mà đại quân liên minh phía dưới nghe được Trương Giác mệnh lệnh, đã sớm có tâm tư rút lui, lập tức bên thì đánh nhau, bên thì rút lui.
Ngay tại thời điểm Tần quân không muốn buông tha đại quân liên minh, còn muốn thừa thắng xông lên, phía sau đại quân liên minh đột nhiên xuất hiện ba mươi vạn đại quân do Chương Hàm chỉ huy.
Trương Hợp thấy thế lập tức ngăn lại tốc độ đại quân, nhìn đại quân liên minh rời đi.
Toàn thân Trương Hợp dính đầy máu tươi của địch nhân cùng Chương Hàm một mặt nghiêm túc nhìn nhau từ xa.
Sau đó cũng nghe Lý Chính mệnh lệnh:
- Thu binh!
Chín người trên không vẫn đối kháng nhau.
Giờ phút này sát ý trong ánh mắt Lục Thiên Thanh đã sớm không thấy, chỉ có ngưng trọng đối mặt với Vũ Văn Thành Đô.
Ngay vừa rồi giao thủ một chiêu, Lục Thiên Thanh bị lực lượng khổng lồ của Vũ Văn Thành Đô chấn động, bây giờ tay hắn giấu ở sau lưng đều đang run rẩy.
Tuy Vũ Văn Thành Đô che giấu thực lực, nhưng cũng không phải Lục Thiên Thanh có khả năng ngăn cản.
Ánh mắt Lý Chính lạnh lùng nhìn mấy bang chủ Ương Châu liên minh đối kháng trên không, hiện tại còn không phải thời cơ tiêu diệt bọn họ.
- Bản vương cho các ngươi một cơ hội như thế nào, chỉ cần các ngươi nguyện ý đầu nhập vào bản vương, hết thảy đều tuân thủ quy tắc Tần Vương phủ, thế lực của các ngươi, bản vương chuyện cũ bỏ qua, có thể sống sót phía dưới sự thống trị của bản vương.
Chỉ thấy Trương Giác lạnh lùng nói:
- Tần Vương ngươi không cần uổng phí tâm tư, chúng ta sẽ không thỏa hiệp, Yến Châu cùng Ương Châu vốn nước giếng không phạm nước sông, nếu Tần Vương lui binh, chúng ta còn có cơ hội hóa thù thành bạn.
Mà mặt mũi bọn người Đặng Thiên Kinh tràn đầy tán đồng.
Một trận chiến này cũng để bọn hắn cảm nhận được liên minh đại quân bọn họ và Tần quân chênh lệch, dưới số lượng ngang nhau, đại quân liên minh căn bản không phải đối thủ của Tần quân.
- Ha ha, si tâm vọng tưởng! Bản vương ngược lại muốn nhìn xem các ngươi có thể ngăn cản chúng ta bao lâu.
Lý Chính từ chối.
- Hừ, chúng ta nhìn đi!
Trương Giác đáp trả một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn người Lữ Bố đối diện, trông thấy bọn người Lữ Bố không có dấu hiệu động thủ, cùng bọn người Đặng Thiên Kinh chậm rãi lui lại, để phòng đám người Lữ Bố đánh lén.
Lý Chính nhìn bọn hắn cùng đại quân liên minh cấp tốc lui lại, cũng không ngăn cản, chỉ thấy Lý Chính cao giọng nói:
- Bản vương vẫn là câu nói kia, không quản các ngươi là thế lực nào, nếu đầu hàng bản vương, bản vương đều có thể bỏ qua chuyện cũ.
Chỉ thấy bọn họ nghe được lời Lý Chính, tốc độ lui lại mặc nhiên không thay đổi, chỉ bất quá trong lòng bọn hắn bởi vì lời Lý Chính nói mà hiện lên một tia gợn sóng.
Ánh mắt Lý Chính lạnh lẽo nhìn bọn hắn thối lui, cũng lập tức để Tần quân rút về Lâm Ương thành.
.........
Màn đêm buông xuống, Tần quân đã kiểm kê thương vong trận chiến này, Lý Nho đang báo cáo cho Lý Chính cùng các tướng lĩnh.
Trong đại sảnh, thần thái tướng lĩnh hai bên có chút mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại lóe ra vẻ hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận