Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 569: Thanh Châu Quyết Chiến (2)

Tần Lâm Quân người mặc chiến giáp màu bạc, tất cả tướng lĩnh phía dưới đều đang bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Khí thế toàn thân Tần Lâm Quân biến đổi, khí khái hào hùng mười phần phân phó:
- Triệu Quát, Trần Bình các ngươi suất lĩnh ba mươi vạn đại quân tại thời điểm chúng ta mai phục Lý Vũ lúc tại Thanh hạp cốc, nhất định phải ngăn cản đại quân Thanh Liên thành tiến đến trợ giúp.
- Tuân lệnh!
- Lưu Lệ, La Dương Dụ, Bạch Cuồng Sinh, Đỗ Thâm Hải toàn bộ các ngươi đều theo ta đi mai phục Lý Vũ.
- Tuân lệnh! Thiếu chủ!
- Chư vị thành bại ở ngay trong lần hành động này.
Tần Lâm Quân sáng ngời có thần nói.
- Trận chiến này tất thắng!
Bọn người Lưu Lệ, Bạch Cuồng Sinh chiến ý mười phần hô to.
Sau đó Triệu Quát trấn thủ đại quân che giấu, sau mươi vạn đại quân xuất phát tiến về Thanh Vân hạp mai phục Lý Vũ.
Ngay khi Tần Lâm Quân mang theo bọn người La Dương Dụ rời đi một lúc lâu sau, Tần Liệt suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đuổi tới.
Hai mươi vạn đại quân này là sớm trước kia khi Tần Lâm Quân để Trần Bình điều tra gian tế đã để Tần Liệt bí mật chạy về các phủ Thanh Châu cùng Tĩnh Châu bí mật điều đại quân.
Nói cách khác hiện tại bố trí binh lực ở Tĩnh Châu cùng Thanh Châu là trống rỗng.
Tăng thêm trong tay Triệu Quát có ba mươi vạn đại quân, hiện tại đã nắm giữ năm mươi vạn đại quân.
- Triệu thống soái, thiếu chủ để cho ta bí mật suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đã đến, xin chỉ thị!
Tần Liệt cung kính nói, trước khi đến hắn đã được Tần Lâm Quân mệnh lệnh, để hắn nghe theo Triệu Quát phân phó.
- Tốt, Tần tướng quân, hiện tại lập tức đi theo ta cùng nhau đi tới Thanh Vân hạp trợ giúp thiếu chủ!
Triệu Quát trầm giọng nói.
- Ừm? Toàn bộ sao!
- Không phòng thủ sao!
Tần Liệt nghe được lời Triệu Quát, muốn muốn dẫn dắt năm mươi vạn đại quân tiến về Thanh Vân hạp.
Trần Bình lại cười nói:
- Tần tướng quân, đây là quyết chiến, chỉ cần chiến thắng trận này, phòng thủ nơi này có hay không còn không còn quan trọng.
Chúng ta bây giờ đã không có đường lui nữa.
Tần Liệt đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt sát ý lẫm liệt.
- Tuân lệnh, thống soái!
Sau đó Triệu Quát chỉ huy năm mươi vạn đại quân được đã quân trận chuẩn bị xong che lấp chia làm ba đường quân đội ẩn tàng hành tung, nhanh chóng tiến về Thanh Vân hạp.
.........
Ngay tại lúc Triệu Quát suất lĩnh đại quân vừa tới Thanh Vân hạp liền đã nghe được tiếng la giết động trời, kỵ binh giao chiến chấn động.
Triệu Quát cùng Trần Bình liếc nhau, đã giao chiến.
Nhưng có phải quá nhanh hay không, nhanh đến mức có chút dị thường.
Sơn cốc thảo nguyên rộng lớn trong Thanh Vân hạp đang tiến hành giao chiến thảm liệt, phía trên là trăm vạn đại quân đang giao chiến, âm thanh, tiếng la giết chấn động ngoài mấy chục dặm.
Hai phe sớm đã có chuẩn bị là đại quân vạn tên cùng bắn, già thiên tế nhật.
Vạn mã kỵ quân lao nhanh muốn tách ra trận hình đối phương.
Thống soái, tướng lĩnh hai phe không ngừng chỉ huy trên chiến trường, trường kiếm cùng loan đao leng keng bay múa, trường mâu cùng phi lao gào thét bay lượn, dày đặc mưa tên như cá diếc sang sông ùn ùn kéo đến, kêu giết trầm muộn cùng gào rú ngắn ngủi làm cho đồng bằng run rẩy.
Phía sau đại quân, Lý Vũ và Tần Lâm Quân nhìn nhau, trong mắt sát ý mười phần.
Võ tướng Niết Bàn cảnh giữa không trung đại quân đang không ngừng bay vọt, sử dụng quân thế ngưng tụ trong quân đội không ngừng đánh tới phía đối phương, mặt đất không ngừng lộ ra vết đao, hố lớn to lớn hết cái này đến cái khác.
Cường giả Tạo Hóa cảnh trên bầu trời cũng đang không ngừng giao thủ, bầu trời chấn động, gió cuốn mây tan.
Các loại chiêu thức lộng lẫy nguy hiểm bạo phát trên không trung, dư âm chấn động.
Trong trời cao, Tần tổng quản đại chiến cùng hai vị Tôn giả m Dương cảnh, lĩnh vực ba người toàn bộ khai hỏa, sấm sét vang dội, liệt diễm đầy trời, kiếm ảnh phô thiên cái địa! Trên không trầm trọng giống như thái sơn áp đỉnh, ba người giao chiến để ánh sáng nóng bỏng lóe lên, bầu trời giống như muốn sụp đổ xuống, toàn bộ bầu trời đang run rẩy.
Mà đại quân Lý Vũ phía dưới lại bị Hắc Linh quân đánh cho liên tục bại lui, không ngừng cos binh sĩ ngã xuống, hiển lộ dấu hiệu muốn bại.
Lý Vũ gặp cảnh này lại không buồn giận, âm thanh hắn trên chiến trường rõ ràng có thể nghe:
- Tần Lâm Quân ngươi cảm thấy cô không biết ngươi lại mai phục cô ở chỗ này à, cô chờ ngươi rất lâu.
Chỉ thấy Lý Vũ vung tay lên, bốn mươi vạn đại quân lúc đầu một mực giấu ở phía sau đột nhiên mãnh liệt lao đến.
- Giết!
Hô tiếng hô “Giết” rung trời!
Nhưng vào đúng lúc này Tần Lâm Quân nhìn La Dương Dụ bên cạnh một chút sau đó cười lạnh nói với Lý Vũ:
- Lý Vũ, ngươi có gian tế trong Trấn Quốc phủ, sớm biết chúng ta đến đây mai phục, ngươi cho rằng ta không biết?
Tần Lâm Quân vừa dứt lời, bọn người Triệu Quát suất lĩnh năm mươi vạn đại quân trực tiếp vọt ra, tiến về phía sau ngăn cản bốn mươi vạn đại quân.
Đại quân tướng lĩnh tất cả mọi người bên Lý Vũ nhất thời sắc mặt biến hóa.
Mà La Dương Dụ nghe lời Tần Lâm Quân, thân thể run lên, nhìn tướng sĩ như có như không bên cạnh vây quanh mình, nhìn Tần Lâm Quân lộ ra nụ cười khổ nói:
- Thiếu chủ, nguyên lai ngươi đã sớm biết ta là gian tế.
Tần Lâm Quân đau lòng nhìn La Dương Dụ:
- Ta cũng không nghĩ tới, La thúc thúc lại là người của hoàng thất, giấu ở trong Trấn Quốc phủ mấy chục năm.
Tần Lâm Quân bộc phát ra tu vi Niết Bàn cảnh đỉnh phong, áp chế gắt gao La Dương Dụ tu vi Niết Bàn cảnh sơ kỳ, tướng sĩ xung quanh vội vàng phong tỏa huyệt mạch phong bế tu vi La Dương Dụ.
La Dương Dụ không chiến lực quá cao, tất cả đều dựa vào bộ não, bởi vậy La Dương Dụ đối mặt Tần Lâm Quân áp chế, căn bản cũng không có phản kháng.
Tần Lâm Quân quay người nhìn ưu thế trên chiến trường đang từng bước từng bước nghiêng về phía mình, thật sâu thở dài một hơi.
Nhưng đúng vào lúc này La Dương Dụ đột nhiên cười nói:
- Thiếu chủ, ngươi cảm thấy Lý Vũ thật không biết các ngươi biết ta là gian tế sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận