Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 290: Phan Phượng Chiến Hoa Hùng

- Coi như Phan Phượng tướng quân dẫn bọn hắn đến đây, chúng ta cũng có chuẩn bị, Hoa Hùng tướng quân không có khả năng giao chúng ta ra!
- Tốt!
Những binh lính này nghe được lão binh đưa ra chủ ý không có chút do dự, ai nấy đều đồng ý. Dù sao hiện tại cũng không có biện pháp tốt, chuyện khẳng định không gạt được, còn không bằng tự mình chủ động thừa nhận sai lầm!
Mà lại bọn họ cũng là vì Hoa Hùng tướng quân, người ở phía trên chắc chắn sẽ không trách phạt bọn họ!
Sau đó Vệ lão tam mấy người nhanh chóng trở lại trong quân doanh đi tìm Dương thống lĩnh, bẩm báo sự kiện này. Mà Dương thống lĩnh nghe được chuyện lão binh kể, lập tức hiểu rõ tầm quan trọng chuyện này, để bọn hắn đợi bên trong quân doanh đừng đi loạn ra ngoài, ngay lập tức đi đến gặp Hoa Hùng bẩm báo....
Mà bây giờ Lục Thất mấy người cũng về tới quân doanh, lúc này trên người ai nấy đều mang thương tổn, khi binh sĩ thủ quân trông thấy bọn họ bị thương, lập tức vây quanh hỏi thăm tình huống như thế nào. Sau đó thống lĩnh của bọn họ cũng đến, chỉ thấy Lục Thất một mặt ủy khuất nói:
- Thống lĩnh, mấy người lính kia quá phách lối, chúng ta chỉ tán thưởng Phan Phượng tướng quân, bọn họ đã cảm thấy Phan Phượng tướng quân không bằng Hoa Hùng tướng quân, chúng ta nói vài câu, bọn họ liền đến đánh chúng ta!
- Đúng vậy!
- Mà bọn họ còn rất phách lối, cái gì Phan Phượng tướng quân không sánh bằng Hoa Hùng tướng quân, chúng ta cũng không bằng bọn hắn!
- Cái gì, quả thực khinh người quá đáng!
Thống lĩnh nghe được mấy người Lục Thất kể khổ, nhất thời nổi giận đùng đùng, nhưng hắn cũng biết hiện ở loại tình huống này không phải một mình hắn có thể làm chủ, không cẩn thận khẳng định sẽ dẫn đến song phe thế lực xuất hiện vết rách. Sau đó lập tức đi tìm Phan Phượng bẩm báo tình huống.
Phan Phượng đang ở bên trong quân doanh sát khí bừng bừng nghe được binh lính của mình bị đánh, hơn nữa còn là binh của Hoa Hùng. Nhất thời nổi trận lôi đình tức giận nói:
- Ngươi chỉ huy bọn họ đi theo bản tướng quân đi tìm Hoa Hùng đòi công đạo.
Bản tướng quân ngược lại muốn nhìn xem ai dám phách lối đánh binh lính bản của tướng quân!
Ngay tại thời điểm Dương thống lĩnh bẩm báo tình huống cho Hoa Hùng, Phan Phượng đã chỉ huy một đôi nhân mã nổi giận đùng đùng chạy tới quân doanh Hoa Hùng, dân chúng xung quanh trên đường cái đều trông thấy bọn người Phan Phượng khí thế to lớn chạy nhanh, bắt đầu nghị luận. Một số người biết chuyện trước đó phát sinh trong tửu lâu càng cao giọng đàm luận.
Mà Hoa Hùng nghe được Dương thống lĩnh bẩm báo tình huống xong, trực tiếp vung tay lên,
- Chuyện nhỏ mà thôi, thủ hạ binh sĩ Phan Phượng kia không bằng người, chẳng lẽ còn muốn binh bản tướng quân đi xin lỗi!
Hoa Hùng vừa dứt lời, một sĩ binh vội vã tiến đến bẩm báo:
- Báo cáo tướng quân, Phan Phượng tướng quân chính chỉ huy một đội nhân mã chạy tới, nhìn bộ dáng của bọn hắn thì rất không thiện!
- Hừ!
Hoa Hùng đứng lên khinh thường nói:
- Đi, bản tướng quân muốn nhìn thử Phan Phượng muốn làm gì!
Hoa Hùng dẫn theo thân binh đi đến trước cổng chính quân doanh, chờ đợi nhân mã Phan Phượng đến. Mà Vệ lão tam mấy người cũng bị Dương thống lĩnh gọi đến. Bọn họ ban đầu vốn có chút run rẩy nghe Hoa Hùng tướng quân sẽ làm chủ cho bọn họ, nhất thời an lòng.
Chỉ chốc lát sau, Phan Phượng đã dẫn binh lính đi tới trước cổng chính quân doanh.
Phan Phượng trông thấy Hoa Hùng ngạo nghễ đứng trước cửa lớn quân doanh, trực tiếp giận dữ hét:
- Hoa Hùng, ngươi có ý gì, cũng bởi vì binh bản tướng quân nói mấy câu, lính của ngươi đánh lính của ta!
- Hôm nay ngươi như thế nào đều phải giải thích một chút cho bản tướng quân!
Chỉ thấy Hoa Hùng cười lạnh một tiếng:
- Bàn giao, muốn bàn giao cái gì!
- Đừng tưởng rằng tiếng ngươi to thì có lý, hỏi mấy người có mặt lúc đó một chút là binh lính của người nói xấu bản tướng quân thế nào! Bản tướng quân còn không tính toán tìm bọn họ gây sự, ngươi ngược lại đến đây. Huống chi lính của mình đánh không lại binh của lão tử, còn có mặt mũi tới cố tình gây sự!
- Phan Phượng ngươi cũng không cảm thấy ngại!
- Tốt tốt tốt!
Mặt mũi Phan Phượng tràn đầy nộ khí cầm lấy búa lớn lạnh lùng nói:
- Ý của ngươi là nói, cái gì đều không muốn giao!
- A, muốn bàn giao vậy tự mình tới lấy!
Hoa Hùng cũng cầm lấy phác đao nhìn Phan Phượng lạnh lẽo nói.
- Tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem thực lực của ngươi có cứng như miệng mình hay không!
- Ha ha, lão tử đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt!
Hai người lập tức lăng không bay lên, sát khí tràn ngập toàn thân phóng tới đối phương, sau đó đụng vào nhau bên trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người!
Bành!
Một tiếng vang thật lớn, binh khí đụng nhau phát ra dư âm dập dờn, bụi đất tung bay, bụi mù tràn ngập!
Sau khi tách ra, mắt hai người sáng lên, đồng thời phóng tới đối phương, phác đao lưỡi búa hai đạo quang ảnh làm người sợ run nhất thời giao nhau cùng một chỗ!
Keng, keng!
Keng!
Cơ hồ nhìn không thấy thân ảnh của hai người, chỉ có vũ khí bọn họ tán phát ra hàn quang lạnh lẽo, gió lớn gào thét, đám binh sĩ đứng xung quanh đều bị bức lui!
Mà binh lính hai phe xung quanh đều hiểu tướng quân của bọn hắn vì sao mà chiến đấu, cảm động hết sức nhìn tướng quân của mình. Mà đi hai vị thống lĩnh lại lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
“Chuyện lớn rồi!”
Võ tướng trọng yếu của hai phe thế lực trong Tần minh đấu đá nhau!
Cái này sẽ phá hư đoàn kết giữa hai phe thế lực.
Mình nên làm gì đây?!
Nhìn tràng diện hai người chiến đấu, đao thế cùng búa thế giăng khắp nơi, lại triệt tiêu lẫn nhau, tàn ảnh trùng điệp. Biết hiện tại mình không thể ngăn cản được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận