Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 383: Thân Phận Diệp Phong (1)

Mọi người im lặng không nói, không ít người hổ thẹn cúi đầu.
- Hừ!
Phan Phượng nhìn biểu hiện của bọn hắn không khỏi lạnh hừ một tiếng.
Mà trước đó Tưởng Bá, Tần Liệt bọn người càng xấu hổ không chịu nổi, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ nhìn về phía Diệp Hân Ngữ lộ ra áy náy.
Mà Diệp Hân Ngữ khẽ mỉm cười nói:
- Vừa rồi Triệu tiên sinh nói không có sai, mà ta đa tạ chư vị yên lặng chống đỡ, không phải vậy sẽ để người khác thật hoài nghi ta và chư vị trước đó có liên hệ.
Mà Phương Tư Vũ cũng mượn nhờ Diệp Hân Ngữ bắt đầu cùng bọn người Phan Phượng nói chuyện với nhau.
Theo Diệp Hân Ngữ cùng Phương Tư Vũ mở miệng, quan hệ người Yến Châu một mạch cùng Trấn Quốc phủ một mạch người bắt đầu hòa hợp.
......
Ban đêm, trong đình viện Tần Trấn Hiên, lúc này Tần Trấn Hiên, Trần Bình, Bạch Cuồng Sinh ba người tụ tại thương lượng công việc tiếp theo khi đến Thanh Châu.
Bọn họ cũng đều biết bây giờ đang ưu thế của bọn hắn ở Thanh Châu nhiều hơn Tần Lâm Quân, bọn họ cần thừa dịp thời gian này cấp tốc phát triển thế lực.
Mà khi Tần Trấn Hiên đưa ra kế sách sau khi đi vào Thanh Dụ phủ lập tức tấn công Dương Vương cũng đã nhận được Trần Bình cùng Bạch Cuồng Sinh nhất trí tán đồng.
Bạch Cuồng Sinh tản ra cương liệt khí tức ngạo nghễ nói:
- Công tử yên tâm, những tướng lĩnh của Dương Vương kia vốn không phải đối thủ của ta, binh quý thần tốc, hiện tại Dương Vương khẳng định cho rằng chúng ta còn ở trong Trấn Quốc phủ đối kháng cùng Tần Lâm Quân, đợi lát nữa ta lập tức bí mật chỉ huy đại quân tấn công Dương Vương, ta muốn trước khi Tần Lâm Quân ổn định Thanh Dương phủ, trực tiếp chiếm lĩnh một phủ.
- Tốt, Bạch thúc phụ thần dũng vô địch, những tướng lĩnh của Dương Vương há lại là đối thủ của Bạch thúc phụ!
Tần Trấn Hiên hưng phấn nhìn Bạch Cuồng Sinh.
- Đến lúc đó ta nhìn Tần Lâm Quân làm sao đấu cùng ta!
Trần Bình thấy được dáng vẻ Tần Trấn Hiên đắc ý, cảnh giác nói:
- Công tử, không nên coi thường Tần Lâm Quân, chờ một khi bọn hắn ổn định Thanh Dương phủ, những tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến của nàng tấn công Dương Vương, rất nhanh có thể bắt kịp chúng ta.
Bạch Cuồng Sinh bên cạnh nghiêm túc gật đầu nói:
- Trần Bình nói không sai, khả năng thống binh của Tần Lâm Quân và Đỗ Thâm Hải đều không thấp hơn ta, lúc chúng ta đối phó Dương Vương cần vững vàng cầu tiến, tuyệt đối không thể mạo muội tấn công, không thể cho Tần Lâm Quân một chút cơ hội đuổi kịp chúng ta!
Trần Bình đồng ý gật đầu.
Tần Trấn Hiên nhìn hai vị một văn một võ đều nói như thế, cũng nghiêm túc gật đầu.
Ở loại tình huống hiện tại không thể vội vàng xao động, nhất định phải ổn định phát triển, từng bước một tăng cường thực lực.
Sau đó Bạch Cuồng Sinh cùng Trần Bình, Tần Trấn Hiên tiếp tục thương lượng như thế nào chiếm lĩnh một phủ Dương Vương, xong xui mọi chuyện, Bạch Cuồng Sinh đằng không bay lên, nhanh chóng tiến về Thanh Dụ phủ.
Tần Trấn Hiên ngước nhìn bóng người Bạch Cuồng Sinh biến mất trong bầu trời đêm, nắm chặt quyền đầu.
Tần Lâm Quân, đấu tranh của chúng ta chính thức bắt đầu!
Mà sắc mặt Trần Bình bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Lúc này trong đình viện lâm vào bình tĩnh.
......
Không biết Tần Trấn Hiên trầm mặc bao lâu, hắn quay người hỏi Trần Bình:
- Trần Bình, ngươi nói bên trong thế lực của chúng ta đến cùng có gian tế hoàng thất hay không?
Ánh mắt Tần Trấn Hiên tràn đầy tỉnh táo hỏi Trần Bình.
Trần Bình khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới Tần Trấn Hiên sẽ hỏi như thế.
Chỉ thấy Trần Bình thở dài một hơi đáp lời Tần Trấn Hiên:
- Công tử, tuy Triệu Quát là địch nhân, nhưng khả năng hắn nói tới rất lớn.
Trong lòng Tần Trấn Hiên hiển nhiên cũng cảm thấy thật sự có gian tế, lập tức vỗ vỗ bả vai Trần Bình:
- Trần Bình, trong mọi người ta tin tưởng ngươi nhất, ta tin tưởng lấy thông minh tài trí của ngươi nhất định có thể tìm tới gian tế này, nhiệm vụ này bí mật giao cho ngươi, hiện tại chỉ có ngươi mới là người làm cho ta yên tâm nhất.
Trần Bình ngẩng đầu lộ ra thần sắc cảm động:
- Công tử yên tâm, Trần Bình nhất định sẽ tìm tới gian tế, không phụ công tử nhờ vả.
.........
Lúc này trong đình viện Tần Lâm Quân, Mai di ở bên cạnh, Tần Lâm Quân cùng Triệu Quát hai người cũng dùng lời giống với Tần Trấn Hiên mà nói chuyện với nhau.
- Triệu tiên sinh, trước kia ta còn không có cảm thấy cái gì, nhưng hiện tại xem ra Diệp Hân Ngữ có phải có chút quá xảo hợp hay không.
Trong mắt Triệu Quát lộ ra vẻ ai thán:
- Đúng vậy, lai lịch Diệp Hân Ngữ có chút trùng hợp.
......
Mà lúc này trong rừng rậm tại Yến Hoang thành, Vũ Hóa Điền một thân hắc bào khí thế trầm trọng, ánh mắt sắc bén sừng sững trên đại thụ nhìn một bóng người phía dưới, mà bóng người phía dưới là người tân hoàng bảo hắn tới tìm.
Chỉ thấy bóng người tuổi trẻ phía dưới cung kính nói:
- Diệp Phong bái kiến đại nhân!
Ánh trăng chiếu xuống, bóng người trẻ tuổi lộ ra khuôn mặt thanh tú, chính là đệ đệ Diệp Hân Ngữ, Diệp Phong.
Dưới hắc bào, khóe miệng Vũ Hóa Điền hơi hơi giương lên:
- Thú vị!

Trong lòng Diệp Phong lúc này tràn ngập kích động cùng khẩn trương.
Không sai, Diệp Hân Ngữ cùng Diệp Phong đều là thám tử hoàng thất, là Thần Hoàng cố ý thiết kế để bọn hắn lưu bên người Tần Lâm Quân.
Thần Hoàng trước khi chết đem mọi chuyện cần thiết đều truyền cho tân hoàng Lý Duyệt, thời điểm Lý Duyệt trông thấy Diệp Hân Ngữ một mực ở bên người Tần Lâm Quân lại là thám tử hoàng thất, trong lòng hơi kinh hãi.
Sau đó hắn tìm được càng nhiều thám tử Thần Hoàng phái ra bên trong văn kiện bí mật, thủ hạ Thái tử, thủ hạ Vũ Vương, Thừa tướng, Thái úy, một ít các thế lực, các tông môn đều có thám tử Thần Hoàng bố trí, cũng để cho hắn tăng thêm mấy phần tin tưởng đối với tranh đoạt chiến trong tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận