Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 546: Đổ Đấu

Bởi vì Ngọc Nữ môn, Kiếm Các cùng Chân Võ các nhìn Lý Chính suất lĩnh bảy mươi vạn đại quân đến đây, trước tiên nghĩ không phải chống cự, bởi vì căn bản chống cự không được.
Mà muốn cùng Lý Chính hòa đàm, đương nhiên nói dễ nghe chính là hòa đàm, nói khó nghe cũng là thần phục.
Mà Lý Chính cũng hiểu rõ hàm nghĩa bọn họ hôm nay mời mình.
Lý Chính nhìn sắc mặt ba người có chút khó khăn, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo:
- Thế nào, chút yêu cầu của bản vương đều không làm được sao?
- Bản vương là tổng đốc Dực Châu, nếu không phải nhìn các ngươi hiện tại thành tâm thành ý, các ngươi hẳn phải biết ba đại thế gia Yến Châu, sáu đại bang phái Ương Châu có kết cục như thế nào chứ.
Nghe lời Lý Chính tràn ngập sát cơ, Ngọc Tâm Nghiên, Kiếm Dật Thần, Sở Hùng âm thầm rung động, nhưng sắc mặt vẫn còn có chút khó coi.
Ngọc Tâm Nghiên cùng Kiếm Dật Thần, Sở Hùng trao đổi ánh mắt một phen, Ngọc Tâm Nghiên có chút khó khăn nhìn Lý Chính nói:
- Tần Vương điện hạ, không bằng chúng ta cung phụng cho Tần Vương điện hạ năm phần lợi ích tổng thể hàng năm của Dực Châu, mời điện hạ để cho chúng ta bảo trì cục diện Dực Châu bây giờ, như thế nào?
Nghe được lời Ngọc Tâm Nghiên, gương mặt Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng lộ vẻ khó xử, nhưng cắn răng kiên trì gật đầu.
Gặp nạn cùng một chỗ chỗng đỡ!
Chỉ cần không hư hao lợi ích đơn độc, cùng lắm thì lại để cho hai tầng lợi ích cũng có thể.
Lý Chính nhìn ba người biểu lộ, trong lòng cười lạnh, ý bọn họ chính là định không cho thế lực Lý Chính tiến vào Dực Châu, không muốn cho Lý Chính muốn hai phủ chi địa.
Nhưng đây vốn chính là kế hoạch của Lý Chính, làm sao không muốn.
- Không có khả năng, thế lực bản vương nhất định muốn tiến vào Dực Châu, cái này không có thương lượng.
Mặt Lý Chính lạnh xuống trong mắt tản ra hàn khí, chém đinh chặt sắt nói.
Mà khí thế Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô hai bên trực áp bách ba người, ánh mắt toát ra sát ý kinh người.
Cả lâu các nhất thời mười phần áp lực, Ngọc Tâm Nghiên, Kiếm Dật Thần, Sở Hùng ba người đều nghe được trong giọng nói đầy Lý Chính kiên định, chỉ cần bọn họ không đáp ứng, Lý Chính sẽ lập tức khởi binh tấn công Dực Châu.
Ngọc Tâm Nghiên nhìn ánh mắt Lý Chính ép người, cắn răng ngọc tiếp tục nói:
- Vậy chúng ta lại để ra Dực Long phủ, nhường cho Tần Vương như thế nào?
Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng cũng thả ra khí thế của mình.
Kiếm ý lăng thiên!
Võ ý lay trời!
Hư không trên lầu các, khí thế Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô cùng Kiếm Dật Thần, Sở Hùng đối đầu, trực tiếp xuất hiện hai vết rách hư không to lớn.
Bên trong vết rách hư không, phong bạo loạn lưu, sấm sét vang dội!
Nhưng chỉ là hư không trên lầu các, dưới lầu các không hề ảnh hưởng gì.
Người ba đại tông môn phía dưới cùng mấy chục vạn bách tính trong Dực Long thành hoảng sợ nhìn cảnh tượng kinh khủng trên không.
Bên trong biên cảnh Dực Châu ngoài trăm dặm, trong quân doanh bảy mươi vạn đại quân Lý Chính suất lĩnh đều có thể cảm thụ khí tức bọn người Lữ Bố đụng nhau.
Trên không quân doanh, khí thế Lý Hãn Thịnh, Lý Viên Lẫm nổ lên đang định tiến về trợ giúp.
- Hai vị tiền bối xin dừng bước!
Chỉ thấy Chương Hàm, Lý Nho, Cổ Hủ, Hoa Hùng, Trình Giảo Kim năm người cũng xuất hiện trên không trung.
Mở miệng chính là Lý Nho.
Lý Viên Lẫm có chút khó hiểu nói:
- Lý tiên sinh, điện hạ giờ phút này đang đàm phán cùng ba vị các chủ, hiển nhiên tình huống bây giờ có biến, vì sao chúng ta không tiến tới trợ giúp.
Lý Nho cười nhạt nói:
- Hai vị tiền bối yên tâm đi, chúng ta cũng lo lắng cho điện hạ như hai vị tiền bối, nhưng tiền bối quên đi điện hạ trước đó phân phó à, tình huống bây giờ còn chưởng khống trong tay điện hạ, đại quân bây giờ còn cần hai vị tiền bối tọa trấn để phòng ba đại tông môn điệu hổ ly sơn, đánh lén đại quân ta.
Lý Viên Lẫm cùng Lý Hãn Thịnh liếc nhau, có chút khó khăn gật đầu nói:
- Hai người chúng ta thực sự có lo lắng cho điện hạ, ngược lại có chút thất sách.
Cổ Hủ nhìn Lý Viên Lẫm, Lý Hãn Thịnh vẫn lộ ra biểu lộ lo lắng, nói tiếp:
- Hai vị tiền bối yên tâm, hiện tại chẳng qua là khí thế nở rộ mà thôi, Lữ Bố tướng quân cùng Vũ Văn Thành Đô tướng quân đều còn không có xuất thủ, lấy thực lực hai người bọn họ căn bản không cần lo lắng an nguy của điện hạ.
Nghe được lời Cổ Hủ, Lý Hãn Thịnh cùng Lý Viên Lẫm đồng thời gật đầu, sau đó khôi phục bình tĩnh, mắt nhìn phía trước.
Phía sau Lý Nho cùng Cổ Hủ lại gật đầu một cái rất nhẹ với nhau.
Mà giờ khắc này Lý Chính nhìn Ngọc Tâm Nghiên, Kiếm Dật Thần, Sở Hùng ba người biểu lộ ra ánh mắt kiên định, song phương đối kháng trong chốc lát, lúc trái tim người ba đại tông môn phía dưới đều muốn nhảy ra, đột nhiên nghe được Lý Chính đột nhiên cười ha ha:
- Tốt, ba vị đã kiên trì, như vậy chúng ta so tài xem hư thực đi!
Muốn khai chiến sao!
Ánh mắt Ngọc Tâm Nghiên, Kiếm Dật Thần, Sở Hùng ba người ngưng tụ, nhưng nhìn Tần Vương biểu lộ lại cảm giác không giống.
Ba người liếc nhau, vẫn do Ngọc Tâm Nghiên cau mày mở miệng hỏi:
- Tần Vương có ý gì?
Lý Chính thu hết biểu lộ biến hóa ba người vào mắt, tràn đầy phấn khởi nói:
- Tất cả mọi người tới nơi đây, chắc hẳn đều không muốn phát sinh xung đột, nhưng các ngươi lại không chịu đáp ứng yêu cầu của bản vương.
- Yêu cầu của Tần Vương điện hạ thực sự để cho chúng ta khó làm!
Kiếm Dật Thần cười khổ nói.
- A, đã khó làm, bản vương thì ~
Lý Chính liếc nhìn ba người tiếp tục nói:
- Lại cho các ngươi một cơ hội, như thế nào?
Ánh mắt Ngọc Tâm Nghiên sáng lên vội vàng nói:
- Mời Tần Vương điện hạ chỉ rõ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận