Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 821: Dạ Lăng Vân (1)

- Phong chủ, Hạng Vũ và Long Kiếm tiến vào Lăng Bình thành, đại quân chỉnh đốn tại Lăng Bình thành, không có tiếp tục đi tới Đông Lăng thành chúng ta.
Một vị đệ tử m Dương cảnh cung kính báo cáo cho Xích Phong Viêm.
- Xem ra Đại Tần Hạng Vũ không chỉ có chiến lực kinh người, đối địch cũng hết sức cẩn thận, đáng tiếc nhận lện Thánh chủ muốn dùng phòng thủ làm chủ, nếu không bản tọa ngược lại muốn lĩnh giáo bản sự Hạng Vũ người này một chút, có thật nghịch thiên như trong lời đồn.
Xích Phong Viêm nhìn qua nơi xa tự lẩm bẩm, sau cùng nói với đệ tử sau lưng:
- Ừm, bản tọa đã biết, xem ra Hạng Vũ và Long Kiếm dự định xem chừng Đông Lăng thành, không có lập tức động thủ, ngươi gọi những trưởng lão mai phục lui ra đi.
- Tuân lệnh!
Sau khi đệ tử báo tin lui xuống, một vị trưởng lão tản ra khí tức Chí Tôn xuất hiện bên cạnh Xích Phong Viêm, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Phong chủ, hiện tại liên minh đại quân Hạng Vũ và Long Kiếm chỉnh đốn tại Lăng Bình thành, chúng ta phải chăng nhân cơ hội này đánh lén Lăng Bình thành, trọng thương liên minh đại quân.
Ánh mắt Xích Phong Viêm sáng lên, nhưng rất nhanh ảm đạm xuống, thở dài nói:
- Ngươi cho rằng bản tọa không muốn, nhưng đừng quên, chúng ta bây giờ cần chính là trì hoãn thời gian, giữ vững Đông Lăng thành.
- Mà chúng ta làm sao đánh lén, Hạng Vũ kia thực lực cao thâm mạt trắc, chiến lực phi phàm, tác chiến dũng mãnh.
- Đến hiện tại chúng ta còn không có đạt được thực lực cụ thể của hắn, hắn là một biến số cực lớn, nếu chúng ta đánh lén thất bại, Đông Lăng thành thất thủ làm sao bây giờ?
Vị Tôn trưởng lão này nghe được lời Xích Phong Viêm, sắc mặt biến đổi, cũng rõ ràng tính nghiêm trọng của việc này.
Nếu như thành công còn tốt, nếu như mất bại thì rất nghiêm trọng.
Không đáng.
Bọn họ cần chính là giữ vững Đông Lăng thành.
- Truyền lệnh xuống, trong khoảng thời gian này để đệ tử thánh địa phòng thủ chặt chẽ, trấn thủ Đông Lăng thành.
- Thám báo gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Bình thành cho bản tọa, có bất kỳ gió thổi cỏ lay, lập tức bẩm báo bản tọa.
Xích Phong Viêm không cam lòng nhìn phương hướng Lăng Bình thành một chút, sau cùng hạ lệnh.
- Tuân lệnh!
...
Màn đêm buông xuống, tinh quang nhấp nháy trong bầu trời đêm, giờ phút này không chỉ có Đông Lăng thành phá lệ an tĩnh, Lăng Bình thành được tinh không chiếu sáng cũng lộ ra hết sức yên tĩnh.
Long Tiển, Hỏa Lân Phi, Thái Lôi các tướng lĩnh thế hệ tuổi trẻ đứng thẳng ở trên thành lầu, ngóng nhìn trăng tròn trong bầu trời đêm, càng nhìn không thấy được Đông Lăng thành.
Hỏa Lân Phi một thân Hỏa Lân Giáp được ánh trăng chiếu rọi phá lệ chói sáng, không chỉ có Hỏa Lân Phi, Long Tiển, Thái Lôi, Hàn Phách người mặc các loại chiến giáp để trên tường thành tăng thêm mấy phần màu sắc.
- Các ngươi nói, trận chiến tranh này sẽ kéo dài bao lâu, hiện tại một cái Đông Lăng thành đã có thể ngăn chặn chúng ta.
Hỏa Lân Phi ngồi trên tường thành, hai chân treo lơ lửng, theo gió mà động, nhìn trăng sáng phát ra ánh sáng trắng noãn ôn hòa, tùy ý hỏi.
Trong mắt lóe qua một tia ưu sầu, Hạng tướng quân khủng bố vô địch trong lòng hắn đối mặt Đông Lăng thành cũng không có lựa chọn lập tức khai chiến, hiển nhiên có chỗ cố kỵ Đông Lăng thành.
Đặc biệt bọn họ đã biết người trấn thủ Đông Lăng thành là Phong chủ Ngọc Luyện phong một trong tám đại chủ phong của Ngọc Tâm thánh địa, Thánh Võ cảnh đỉnh phong Xích Phong Viêm.
Bên trong thành có hai vị cường giả nửa bước Thánh Võ cảnh, tám vị Chí Tôn, hai mươi vạn đệ tử thánh địa.
Mà bọn họ ngoại trừ Hạng tướng quân ra, cường giả mạnh nhất cũng bất quá là Long Kiếm Long thành chủ nửa bước Thánh Võ.
Coi như nắm giữ hai chi quân hồn quân đoàn, nhưng đối diện bát đại Chí Tôn đã đầy đủ ngăn cản bọn họ, huống chi Ngọc Tâm thánh địa đối mặt quân hồn quân đoàn, bọn họ cũng có thủ đoạn tương ứng đối phó.
Long Tiển, Thái Lôi mấy người cũng nghe được Hỏa Lân Phi phiền não, trong lòng bọn họ cũng tồn tại một tia mê mang.
Thế gian biến hóa quá nhanh, theo Ngọc Tâm thánh địa tranh đoạt Ngự Tâm cương vực bắt đầu, đến Tuyết Mộ Hoàng triều đại chiến, lại đến Đại Tần hoàng triều đột nhiên xuất hiện, mà bây giờ lại kết minh một dãy chuyện cũng chỉ bất quá hoàn thành trong vòng nửa năm ngắn ngủi.
Bọn họ vốn cho rằng chiến tranh sẽ cách bọn họ rất xa, nhưng không nghĩ tới lại gần như vậy, đột nhiên như vậy.
Bọn họ trải qua chiến hỏa hủy diệt, sinh linh đồ thán, hiện tại chỉ hy vọng chiến tranh sớm một chút kết thúc.
Trong khoảng thời gian này chiến đấu đã sớm để mấy người bọn họ trở thành chiến hữu thân mật không điều gì dấu giếm.
Long Tiển đi đến bên cạnh Hỏa Lân Phi, một tay dựng lên trên tường thành, từng cơn gió nhẹ thổi qua tóc dài xanh thẳm, lộ ra khuôn mặt khẽ cười.
- Thế nào, đường đường Hỏa Lân Phi cũng có một mặt đa sầu đa cảm, bây giờ còn chưa có khai chiến cùng Đông Lăng thành, thì rút lui?
- Cái gì gọi là lùi bước, bây giờ ta chỉ bất quá đưa ra một vấn đề như thế nào đánh bại Đông Lăng thành thôi, đối mặt cường địch như vậy, chúng ta nên như thế nào đoạt lại Đông Lăng thành!
Hỏa Lân Phi mở to hai mắt, nổi giận phản bác.
Long Tiển đối mặt Hỏa Lân Phi hô to gọi nhỏ, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía nơi xa, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định:
- Trên thế giới không có địch nhân không đánh được, cũng không có cửa ải khó xông không qua, chỉ có chúng ta toàn lực ứng phó, Đông Lăng thành không có khả năng ngăn cản được bước tiến của chúng ta.
- Vậy ngươi cảm giác chúng ta bây giờ có bao nhiêu cơ hội có thể giải quyết Đông Lăng thành?
Hỏa Lân Phi nhìn ánh mắt Long Tiển đầy kiên định, có chút không phục phản bác.
Thái Lôi với thân thể to lớn cao lớn cũng đi đến trên tường thành, đứng ngang hàng với Hỏa Lân Phi, Long Tiển, giọng nói trầm hậu vang lên:
- Có cơ hội hay không ta không biết, ta chỉ biết nếu như không toàn lực ứng phó khẳng định không có cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận