Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 645: Chiến Thần Hoàng

Ngay tại thời điểm toàn bộ Ngọc Kinh thành vạn chúng chú mục, Lý Chính mang theo Hạng Vũ, Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô lăng không mà đến.
Bên ngoài Ngọc Kinh thành, Lý Chính nhìn xuống Ngọc Kinh thành phía dưới, trong lòng cảm khái vạn phần, đặc biệt nhìn thoáng qua Thư Vân các đã biến mất.
Không quên sơ tâm.
Mà Thần Hoàng bên trong Kim Loan điện cảm ứng Lý Chính đến, hai con mắt khẽ động, mở ra.
Giờ phút này tất cả mọi người Ngọc Kinh thành đột nhiên cảm nhận được một cỗ làm rung động cho người ta nhìn chăm chú.
Dường như trong hoàng cung có một đôi mắt to lớn đang nhìn chăm chú bọn họ.
Lý Chính người khẽ gật đầu cho ba người Hạng Vũ, ra hiệu bọn họ ngừng lưu lại nơi này.
Sau đó trực tiếp bộc lộ ra thân hình, một cỗ hoàng đạo khí thế duy ngã độc tôn đột nhiên bạo phát, tràn ngập toàn bộ Ngọc Kinh thành, ép thẳng tới hoàng cung:
- Phụ hoàng, ta đáp ứng lời mời mà đến.
Nhất thời tất cả mọi người Ngọc Kinh thành khiếp sợ nhìn Lý Chính ráng tím ngút trời, long minh cửu thiên trên không.
Quả nhiên!
Trong lòng Tần Lâm Quân đại chấn, quả nhiên là Tần Vương Lý Chính.
Ước định kia đến cùng là cái gì?
Tần Lâm Quân khẽ cắn môi, đôi mắt sáng thanh tịnh nhìn Lý Chính phát ra vô tận đế uy.
Theo tiếng nói Lý Chính vừa tới, hư không cả mảnh trời đều tĩnh lặng lại, động tác của bất kỳ người nào đều đều trở nên chậm chạp.
Thần Hoàng anh tư vĩ ngạn dường như cả thiên địa đều đang nghênh tiếp hắn đi tới, một cỗ khí tức khiến linh hồn nguy rung động từ gần đến xa, khuếch tán đến giới hạn vô tận, như một vùng ngân hà đang cuộn trào, bao phủ thiên địa, khủng bố tuyệt luân, quang hoa già thiên tế nhật, khó có thể nhìn thẳng vào.
- Chính nhi, ngươi rất không tệ!
Tất cả mọi người ngước đầu nhìn lên không trung, bên trên hư không, Lý Chính cùng Thần Hoàng hai người cùng tồn tại, dường như hai bóng người chúa tể thiên địa!
- Phụ hoàng ước định, bản vương há có thể không phó ước.
Giờ phút này tâm tình Thần Hoàng rất tốt, đột phá Chí Tôn cảnh, một loại cảm giác thiên địa vạn vật đều nắm ở trong tay.
Một m Dương cảnh Tôn giả đỉnh phong liền như một con kiến hôi nho nhỏ, nhẹ nhàng thổi một hơi liền sẽ thổi tan.
Một ý niệm trong đầu thì có thể bao trùm toàn bộ Thiên Châu, khí huyết vô cùng tràn đầy, có thể sống thêm ba ngàn năm.
- Chính nhi, chỉ bằng dũng khí ngươi chạy đến phó ước, trẫm sẽ trực tiếp cho ngươi một cơ hội, ngươi chủ động nhận thua, vị trí Thái tử Đại Hiên Hoàng triều sẽ là của ngươi, ngày sau đi theo trẫm cùng nhau tranh bá bách vực.
Theo âm thanh Thần Hoàng càng cao, khí thế càng cao tăng, một cỗ huy hoàng đế vương chi uy bễ nghễ thiên hạ bao phủ thiên địa, hắn chính là trời.
Mọi người ở phía dưới đế uy lồng lộng của Thần Hoàng run rẩy đồng thời càng khiếp sợ nhìn Lý Chính.
- Đến cùng là ước định gì, chẳng lẽ ngay cả Tần Vương cũng muốn trở về triều đình sao, còn trở thành Thái tử!
Bọn người Tần Niết gắt gao cúi đầu xuống, áp chế ánh mắt như lửa nhìn lên trời.
Lý Chính đối mặt Thần Hoàng mời chào, xem thường cười nói:
- Phụ hoàng, đều đến nước này, người nghĩ bản vương sẽ chủ động nhận thua sao?
- Không bằng phụ hoàng người trực tiếp rời khỏi Sở Vực, bản vương cam đoan sẽ để cho Đại Hiên Hoàng triều vang vọng bách vực, uy hiếp vạn cổ.
- Ha ha, tốt! Có chí khí!
Thần Hoàng nhìn ánh mắt Lý Chính tràn ngập tự tin và nồng đậm chiến ý, mười phần thưởng thức nhìn Lý Chính.
- Trận chiến ngày hôm nay, trẫm thắng, Tần Vương phủ trở về triều đình, Tần Vương Lý Chính làm Thái tử Đại Hiên Hoàng triều.
- Trận chiến ngày hôm nay, nếu như trẫm bại, trẫm sẽ rời đi Sở Vực, Tần Vương Lý Chính cũng là chủ nhân Đại Hiên Hoàng triều.
Lời Thần Hoàng nói vang tận mây xanh, khiến tứ phương chấn động.
- Cái gì!
Lần này tất cả mọi người cũng nhịn không được nữa, dùng ánh mắt cực khiếp sợ nhìn về phía hai người.
Đánh bạc lớn như vậy sao!
Nhất chiến định giang sơn!
Mà người Trấn Quốc phủ tới một mặt trắng bệch, bởi vì mặc kệ kết cục như thế nào, trận chiến ngày hôm nay, Tần Vương phủ cùng triều đình triệt để dung hợp cùng một chỗ, mình chỉ là một Trấn Quốc phủ làm sao có thể đối mặt hai đại đỉnh phong thế lực.
Lý Chính hoàn toàn không có có tâm tư lo lắng lòng của mọi người phía dưới.
- Phụ hoàng, mời!
Một cỗ chiến ý ngập trời bạo phát ra từ trên người Lý Chính, vô tận chiến ý nương theo khí thế m Dương cảnh đỉnh phong cháy hừng hực, thẳng tới thương khung, khí tức kinh khủng để thiên địa run rẩy, hào quang sáng chói chói sáng nương theo khí thế đế hoàng nồng đậm bình phân thiên địa cùng vô thượng khí thế Chí Tôn của Thần Hoàng, dư âm dập dờn bên trong vô tận giới hạn.
- Tốt, chiến!
Bên trong vạn trượng không trung, Thần Hoàng đột nhiên mở ra mắt rồng, một loại ý niệm đáng sợ ngoài ta còn ai, duy ngã độc tôn, giống như muốn chủ chưởng toàn bộ thiên địa, hết thảy nằm trong lòng bàn tay, uy năng như biển lớn phóng tới bốn phương tám hướng, thiên địa làm thần phục.
Thiên Địa Chí Tôn!
- Chiến!
Chiến ý chấn động mây xanh, thần quang vô cùng sáng chói bạo phát từ trên người Lý Chính, phóng tới Thần Hoàng, dường như nghịch thiên mà đi.
- Ngao!
Long ngâm động khắp nơi, mặt đất núi đồi đều đang dao động, vang vọng càn khôn, đinh tai nhức óc, tám mươi mốt đầu Kim Long cự ảnh phiên giang đảo hải nương theo lấy thân thể Lý Chính vĩ ngạn xông về phía trước, cuốn lên mười phương, một đường hư không vỡ vụn đánh tới Thần Hoàng cao cao tại thượng.
Đối mặt uy thế Lý Chính kinh khủng như thế, ánh mắt Thần Hoàng dần dần động, chiêu thức mang theo uy lực khủng bố như thế, thời điểm khi mình còn ở nửa bước Chí Tôn, chỉ sợ khó có thể ngăn cản, nhưng bây giờ...
Một loại khí tức rất lãnh liệt tràn ngập, Thần Hoàng nhẹ nhàng vung ra đánh một quyền, quyền ảnh to lớn nương theo vô tận thiên uy, trời cao sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận