Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 499: Giao Chiến (2)

Hoa Hùng lại cười lạnh nói:
- Thế nào, liên minh các ngươi không có ai à, chỉ phái một mình ngươi đến đây, biết bản lãnh của gia gia ngươi, còn không mau mau quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gia gia tâm tình tốt sẽ thả ngươi.
Tư Đồ Hạo Nam nghe Hoa Hùng khiêu khích, ánh mắt nhất thời tràn ngập sát cơ, nhưng không có xung động, vẫn giữ vững tỉnh táo.
- Sau ngày hôm nay, Yến Ương hai châu, cường giả Niết Bàn cảnh mạnh nhất chỉ là một người, người kia chính là Tư Đồ Hạo Nam ta.
- Chỉ bằng ngươi?
- Đúng, chỉ bằng ta!
Theo âm thanh Tư Đồ Hạo Nam truyền khắp đồng bằng, một cỗ khí thế Niết Bàn cảnh đỉnh phong cường đại từ trên người Tư Đồ Hạo Nam bạo phát.
Trung tâm song phương giao chiến dường như bị ngưng tụ.
- Giết!
Hai người không còn nhiều lời, khua tay vũ khí trong tay mãnh liệt phóng tới đối phương.
Dường như toàn bộ bầu trời đều bị khí thế của bọn hắn chấn nhiếp.
Hàn quang hai người giống như đao quang, lập loè đồng bằng, đao ảnh vô tận vung trảm.
- Bành!
- Bành!
- Bành!
Liệt dương giữa trời, nhưng đại quân bên trên bình nguyên lại cảm giác không được mảy may nhiệt ý, đao ý hai người trên chiến trường lạnh lẽo thê lương, lan tràn toàn bộ chiến trường.
Hai người trên chiến trường trong vòng mấy tiếng hít thở đã đối chiến trên trăm chiêu, bây giờ đang trong giao chiến kịch liệt.
Đao quang bóng chồng, vết đao hiện đầy bầu trời, tràn đầy vô tận sát khí.
Oanh! Oanh!
Mây bay chấn vỡ! Không khí bạo liệt! Khí lưu đi loạn.
Hai người từ dưới đất đánh tới trên không.
Không trung chấn động, mây bay xơ xác.
Các loại chiêu thức khủng bố bạo liệt trên không trung.
Đinh tai nhức óc!
Theo mà hai người lại một lần tách ra, khí tức Tư Đồ Hạo Nam đã có chút hỗn loạn, thế mà không nghĩ tới Hoa Hùng vậy mà cũng thở hồng hộc.
Tư Đồ Hạo Nam nhìn Hoa Hùng biểu hiện, không khỏi cười to nói:
- Hoa Hùng tướng quân một mực uy phong lẫm lẫm chỉ có bản lãnh này sao? Ha ha!
- Nguyên lai đều là nói khoác mà có.
Mà liên minh đại quân nghe được tiếng nói Tư Đồ Hạo Nam tự tin mà ngông cuồng, bóng mờ tâm lý khi Ngô Khuê vừa bị chém giết trong nháy mắt biến mất, khí thế chấn phấn.
- Tư Đồ đường chủ vô địch!
- Tư Đồ đường chủ vô địch!
- Tư Đồ đường chủ vô địch!
Hoa Hùng nhìn ánh mắt Tư Đồ Hạo Nam chế giễu, không thèm quan tâm nói:
- Ít cuồng, lại đến!
Lập tức khua phác đao giết tới, Tư Đồ Hạo Nam nhìn trình tự quy tắc của Hoa Hùng đã có chút súc loạn, trong lòng vui vẻ.
Lập tức cũng lao qua.
Theo thời gian trôi qua, Tư Đồ Hạo Nam rốt cục bắt lấy một sơ hở của Hoa Hùng.
Trong nháy mắt khí thế Tư Đồ Hạo Nam đại chấn, tay cầm vũ khí vung vẩy phóng tới Hoa Hùng, muốn mượn sơ hở này đánh bại Hoa Hùng.
Thế mà Hoa Hùng gặp việc không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Rốt cục bị lừa rồi!
Không thể không nói thực lực Tư Đồ Hạo Nam cường đại, ngay cả Hoa Hùng cũng khó có thể đánh giết, chỉ có thể cố ý yếu thế, để Tư Đồ Hạo Nam khinh thị mình.
Mà bây giờ rốt cuộc tìm được cơ hội.
Chỉ thấy Hoa Hùng đã sớm chuẩn bị, nhẹ nhõm tránh thoát khỏi một kích trí mệnh của Tư Đồ Hạo Nam, mà dưới ánh mắt kinh hãi của Tư Đồ Hạo Nam, Hoa Hùng đằng không mà lên, trên không trung xoay người, hóa thành một đạo đao ảnh cự đại vung ra một mảnh hàn quang chói lọi, giống như tia chớp rơi xuống.
- Lớn mật! Dừng tay!
Chỉ thấy Tề Hùng gầm lên giận dữ, muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng lại bị khí thế Lữ Bố khóa chết.
Cuối cùng, trong khi sắc mặt bang chủ Tề Hùng tái xanh, các đường chủ kinh hãi, binh lính hoảng sợ, Tư Đồ Hạo Nam bị Hoa Hùng trực tiếp bổ thành hai nửa!
- Hô!
Đồng bằng lại yên lặng một hồi, Tần quân phát ra tiếng gọi ầm ĩ càng to:
- Hoa Hùng tướng quân
- Hoa Hùng tướng quân
- Hoa Hùng tướng quân
Lôi Diệu Dương của Hồng Tinh hội bên liên minh đại quân đột nhiên giận dữ hét, lập tức suất lĩnh đại quân xuất kích.
Lý Chính đã sớm ngờ tới kết quả như vậy, ánh mắt giống như thâm uyên nhìn chằm chằm thủ lĩnh đối diện, vung mạnh tay lên cho Tần quân phía sau.
Toàn quân xuất kích.
Kỵ binh hai cánh Tần quân dẫn đầu xuất động, binh lính trung quân thì dựa theo tốc độ chỉnh tề, thành tường giống như đồi núi đẩy về phía trước, mỗi khi đi ba bước hô to “Giết”, bình tĩnh ù ù tiến sát, ánh mắt binh lính tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, nhóm cỗ vũ thổi lên ngưu giác hào phát ra âm thanh chấn động sơn cốc kỵ binh, hai cánh gào thét nghênh kích, trọng giáp bộ binh cũng không thể ngăn cản ngạo mạn sải bước, thoáng thủy triều như màu đen cuốn tới đất bằng.
Mà các đường chủ liên minh đại quân phát ra tiếng rống giận dữ, dưới âm thanh thúc giục, dữ tợn nghiêm mặt phóng tới Tần quân.
Rốt cục hai đại quân như bài sơn đảo hải chạm vào nhau, ù ù sấm rền vang vọng sơn cốc, lại như mênh mang sóng dữ tấn công dãy núi.
Trường kiếm cùng loan đao leng keng bay múa, trường mâu cùng trường lao gào thét bay lượn, mưa tên dày đặc như cá diếc sang sông ùn ùn kéo đến, tiếng kêu giết trầm muộn cùng gào rú ngắn ngủi làm đồng bằng run rẩy.
Tần quân được Trương Hợp, Hoa Hùng, Dạ Lăng Vân các thống lĩnh khí thế như hồng dẫn dắt, quân trận được tổ chức đầy đủ, không ngừng chém giết địch quân mãnh liệt mà đến.
Kỵ quân hai cánh cũng bắt đầu đụng nhau, liên lụy lẫn nhau, mà được Phương Lâm, Tiêu Chiến, Trần Đình suất lĩnh, lẫn nhau giao thoa, xen kẽ trong quân địch, kỵ binh địch quân không ngừng ngã xuống.
Thiết hán đụng đánh, chết không trở tay kịp, khuôn mặt dữ tợn, đao kiếm mang máu, trầm thấp tru lên, bụi mù tràn ngập, toàn bộ đồng bằng đều bị loại nguyên thủy khí tức chém giết thảm liệt này bao phủ chỗ chôn vùi...
Bọn người Lý Chính phía sau lăng không mà lên, chăm chú nhìn mấy vị bang chủ phía sau liên minh đại quân cũng đang lăng không mà lên.
Thủ lĩnh song phương bình tĩnh nhìn chiến đấu thảm liệt phía dưới, lại không có chút ý thương hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận