Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 327: Trần Bình Về Trấn Quốc Phủ (1)

Những tướng lĩnh thân kinh bách chiến hiểu rõ nhất khí thế quân đội quan trọng bực nào, trước đó khí thế đại quân Trấn quốc phủ một mực áp chế đại quân Dương Vương, đã để bọn họ cảm thấy lòng mang sợ hãi.
Nhưng bây giờ bị người Dương Vương mai phục một trận, một trận chiến này thất bại đối đại quân Trấn quốc phủ có lẽ không có cái gì, nhưng đối Dương Vương mà nói là một trận thắng lợi tuyệt đối, rất có thể để đại quân Dương Vương tiêu trừ lòng mang sợ hãi đối với Trấn quốc phủ, để khí thế đại quân Dương Vương dần dần tăng lên, đến lúc đó đối phó Dương Vương sẽ càng thêm khó khăn hơn rất nhiều.
Lưu Lệ nhìn không ít tướng lĩnh phía dưới xúc động dâng trào, trên mặt vẫn như cũ là vẻ bình thản, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà mấy vị tướng lĩnh cầm đầu phía dưới thì khí tức vững vàng ngồi tại chỗ, theo nhưng bất động, sắc mặt bình tĩnh.
Mà Phó soái Tần Trấn Hiên hơi hơi nhìn Trần Bình một chút, lập tức đứng lên ngăn cản.
- Không thể, bây giờ không phải là thời cơ tốt chúng ta ra quân.
- Sao?!
Tướng lĩnh phía dưới nghe Tần Trấn Hiên nói mà nao nao, người lúc đầu có chút tán thành Tần Trấn Hiên đồng khẽ chau mày, nhìn Tần Trấn Hiên, muốn biết vì sao phó tướng ngăn cản!
Mà các tướng lĩnh tử trung với Tần Lâm Quân nhìn càng nhìn Tần Trấn Hiên hằm hằm.
Bọn họ từng nghĩ qua Cao Tinh Đào bị Tần Trấn Hiên hại chết, nhưng tìm không thấy một chút chứng cứ.
Bọn họ nhìn hằm hằm có ý rằng Tần Trấn Hiên cố ý ngăn cản bọn họ báo thù cho Cao Tinh Đào.
- Há, phó tướng ngươi có ý là…?
Ánh mắt Lưu Lệ lộ ra một tia tinh quang, nhìn Tần Trấn Hiên hỏi.
Mà mấy vị đại tướng trầm ổn phía dưới cũng nhìn về phía Tần Trấn Hiên.
Lúc này Tần Trấn Hiên thấy tất cả mọi người đang nhìn mình chăm chú, trong lòng hơi bối rối, trong đầu ngay lập tức nhớ tới lời Trần Bình đã nói với mình, lập tức trấn định lại.
Tần Trấn Hiên nhìn mấy tức giận tướng lĩnh phía dưới, cười lạnh nổi giận nói:
- Các ngươi cảm giác được trạng thái hiện tại các ngươi đúng không?
- Hiện tại Dương Vương bên kia vừa mới trải một phen thắng lợi, khí thế phóng đại, mà hiện tại là thời điểm khí thế đại quân chúng ta suy sụp, một khi chiến đấu, thắng bại khó khăn, huống chi bọn họ vừa mới đánh bại chúng ta, rất dễ dàng đoán ra chúng ta khẳng định sẽ ra quân tấn công bọn họ, muốn đánh trở về.
- Nếu như bọn họ mai phục chúng ta thì làm sao bây giờ, mà với tâm tình trạng thái các ngươi hiện tại, một khi bọn họ thiết lập bẫy rập cố ý châm ngòi dẫn đạo chúng ta, các ngươi nói cho ta biết, đến lúc đó lại là tình huống như thế nào?
Lưu Lệ nghe Tần Trấn Hiên nói, ánh mắt lộ ra vẻ tán thành, mà không ít tướng lĩnh phía dưới nhìn Tần Trấn Hiên cũng lộ ra thần sắc tán đồng.
Mấy tướng lĩnh trước đó kêu gào muốn xuất quân nghe Tần Trấn Hiên giải thích, lục tục cúi đầu.
Mọi người hiện tại tỉnh táo nghĩ lại, phải biết hiện tại nếu như ra quân ý nghĩa không lớn, Dương Vương bên kia cũng không thể khinh thường, phòng thủ vững chắc để bọn hắn khó hạ thủ, không phải vậy trước đó cũng sẽ không để Cao tướng quân bí mật suất lĩnh 200 ngàn đại quân đi vòng.
Trần Bình nhìn tất cả mọi người tỉnh táo lại, cũng mở miệng nói:
- Công tử nói không sai, lần này thất bại, Trần mỗ cũng nhìn thấy không ít tai hoạ ngầm.
Ánh mắt không ít người ngưng tụ, đều nhìn về phía Trần Bình.
Trần Bình nhìn ánh mắt Lưu Lệ cổ vũ, tiếp tục nói:
- Chúng ta chiếm lĩnh hai phủ Thanh Châu trong thời gian quá ngắn, dẫn đến chúng ta xa lạ địa phương mới, chưởng khống thành trì không đủ, mà Dương Vương trước đó chưởng khống Thanh Châu đã lâu, đây chính là ưu thế cực lớn của hắn, đây cũng là tai hoạ ngầm của chúng ta, bởi vậy chúng ta bây giờ cần phải làm là trước ổn định hai phủ phía sau, chờ sau khi triệt để chưởng khống hai phủ mới là thời cơ tốt nhất tấn công Dương Vương.
Lưu Lệ nghe Trần Bình nói, hai con mắt thâm thúy lộ ra vẻ tán thành Trần Bình.
Không ít tướng lĩnh phía dưới nghe được Trần Bình nói lập tức trầm mặc xuống lộ ra vẻ suy tư.
Dù sao hiện tại Trần Bình trong lòng bọn họ không còn là tiểu nhân vật.
Lưu Lệ nhìn mọi người phía dưới trầm mặc, lập tức nghiêm nghị nói:
- Trần quân sư vừa rồi nói không sai, bây giờ không phải là thời cơ tốt cho chúng ta xuất binh, chúng ta chiếm lĩnh hai phủ quá ngắn, tai hoạ ngầm quá nhiều, nếu như không tiêu trừ, điều này sẽ có hậu hoạn cực lớn khi chúng ta tấn công Dương Vương trong lần tiếp theo.
- Bởi vậy chúng ta bây giờ cần làm không phải lập tức chiến đấu cùng Dương Vương, mà là trước nắm trong tay hai phủ, dàn xếp một đoạn thời gian, đến lúc đó lại tấn công.
Sau khi các tướng lĩnh nghe thấy Lưu thống soái quyết định, mặc kệ là tướng lĩnh một mực bình tĩnh trầm ổn, hay là tướng lĩnh ầm ĩ báo thù cho Cao Tinh Đào đều trầm mặc, tuân theo lệnh Lưu Lệ.
Sau khi hội nghị giải tán, Trần Bình đi theo Tần Trấn Hiên trở về quân doanh của mình.
Hai người đi vào quân trướng, Tần Trấn Hiên kích động nhìn Trần Bình nói:
- Trần Bình, hiện tại đại quân đình chỉ tấn công Dương Vương, chúng ta nên như thế nào?
Tần Trấn Hiên càng ngày càng coi trọng Trần Bình, bây giờ ở trong lòng Tần Trấn Hiên, người nào cũng không trọng yếu như Trần Bình, Tần Trấn Hiên nhớ tới vừa rồi hung hăng giận dữ mắng mỏ các tướng lĩnh thân cận Tần Lâm Quân, nói bọn hắn á khẩu không trả lời được, tâm tình thực sự quá sung sướng.
Không sai, Cao Tinh Đào, một trong Ngũ Hổ thượng tướng Trấn Quốc phủ là do Tần Trấn Hiên và Trần Bình mưu đồ bí mật hại chết.
Chí ít vì sao Dương Vương chiếm được tin tức này, cũng là do Tần Trấn Hiên bí mật để tâm phúc truyền cho một tên thủ hạ của Dương Vương, hiện tại biết chuyện này ngoại trừ Trần Bình cùng Tần Trấn Hiên ra, những tâm phúc kia đều đã chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận