Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 477: Trần Bình Đầu Nhập Vào Tần Lâm Quân (1)

Trần Bình không lộ ra dấu vết nhìn Triệu Quát liếc một chút, trong lòng lóe qua một tia nghi hoặc, mà vẻ mặt vẫn kiến trì tiếp tục cười lạnh nói với Tần Lâm Quân.
Tần Lâm Quân nhìn Trần Bình kiên trì cho rằng vu hãm không được mình, gương mặt hoàn mỹ không một tì vết lộ ra mỉm cười:
- Nếu như chính người các ngươi cũng đã chứng minh sự kiện này thì sao?
Mí mắt Trần Bình khẽ động, híp mắt hỏi:
- Ngươi nói thế có ý gì?
Tần Lâm Quân không đáp lời, mà nhìn về phía một chỗ trong góc, Triệu Quát cùng Trần Bình hơi động lòng, lúc này một bóng người âm thầm đi tới thở sâu ra một hơi nói với Trần Bìn:
- Trần tiên sinh!
- Chu Văn Chiêu!
Trần Bình một mặt giật mình nhìn Chu Văn Chiêu đi ra, Trần Bình là giật mình thật, không nghĩ tới Chu Văn Chiêu lại là người của Tần Lâm Quân.
Thật giả! Còn giả hơn so với mình cố ý bị La Dương Dụ chèn ép.
Chu Văn Chiêu hổ thẹn nhìn Trần Bình một chút, lập tức cung kính nói với Tần Lâm Quân:
- Thiếu chủ!
Tần Lâm Quân nhìn Trần Bình giật mình, khóe miệng hơi hơi giương lên, Chu Văn Chiêu vẫn luôn là thủ hạ của Tần Lâm Quân, tại thời điểm Tần Trấn Hiên xuất hiện, Tần Lâm Quân đã để Chu Văn Chiêu cố ý đầu nhập vào Tần Trấn Hiên.
Tần Lâm Quân nhìn thoáng qua Triệu Quát cũng có chút giật mình, giải thích cho bọn hắn nói:
- Chu tướng quân vẫn luôn là người của ta, là ta cố ý phái hắn đầu nhập vào Tần Trấn Hiên.
- Chu Văn Chiêu, Chu Văn Chiêu! Ta làm sao cũng không nghĩ tới gia hỏa mày rậm mắt to như ngươi lại là gian tế, uổng phí ta tín nhiệm ngươi như thế.
Trần Bình nhìn Chu Văn Chiêu thở dài nói.
- Trần tiên sinh, ta đối với Tần Trấn Hiên không thẹn với lương tâm, Tần Trấn Hiên là một người như vậy há có thể trở thành chủ nhân Trấn Quốc phủ, lấy tài trí của Trần tiên sinh ngươi cần phải hiểu rõ Tần Trấn Hiên không phải một hùng chủ, ngay cả một chủ tướng Thủ Thành đều không bằng, sao hắn lại có thể là đối thủ của Đại Hiên Hoàng tộc, Vũ Vương, Dương Vương, Tần Vương ba người này vô luận là năng lực hay thủ đoạn đều là vương gia thâm bất khả trắc, có thể sẽ ăn hắn đến không còn sót lại một chút cặn, huống chi còn có một Tân hoàng.
- Chỉ có Tần thiếu chủ mới có thể chỉ huy Trấn Quốc phủ đi về hướng đỉnh phong, tranh bá cùng bọn hắn.
Chu Văn Chiêu tận tình khuyên bảo.
Triệu Quát mừng rỡ nhìn Chu Văn Chiêu một chút:
- Không nghĩ tới Chu tướng quân cũng là người của chúng ta, thật sự đáng mừng.
Triệu Quát hưng phấn nói với Trần Bình:
- Trần Bình việc đã đến nước này, một khi chuyện chúng ta tối nay tìm ngươi lộ ra ánh sáng, ngươi cảm thấy Tần Trấn Hiên sẽ đối đãi ngươi như thế nào, ngươi cảm thấy còn có thể trở lại trước kia à, hay vẫn sẽ tiếp tục hiệu trung một người không tin ngươi.
Sắc mặt Trần Bình trắng nhợt, miệng hơi hơi nhúc nhích, lại không nói thành lời.
Tần Lâm Quân nhìn sắc mặt Trần Bình có chút buông lỏng, mặt mũi tràn đầy tự tin nói:
- Trần tiên sinh, ngươi vì Tần Trấn Hiên bày mưu tính kế cũng là để Trấn Quốc phủ mạnh lên, mà Tần Lâm Quân ta chỉ mạnh hơn Tần Trấn Hiên, để Trấn Quốc phủ đi hướng càng cao hơn.
- Không sai, Trần tiên sinh, ngươi cũng biết Tần Trấn Hiên là mặt hàng thế nào, chỉ có Tần thiếu chủ mới có thể để cho Trấn Quốc phủ một lần nữa đứng lên.
Chu Văn Chiêu cũng ở bên cạnh khuyên giải.
Trần Bình nhìn ánh mắt Tần Lâm Quân chờ mong, ánh mắt Triệu Quát ghét bỏ lại hi vọng, ánh mắt Chu Văn Chiêu hy vọng, thở một hơi thật dài hỏi:
- Tần thiếu chủ, ta hỏi ngươi một vấn đề sau cùng, ngươi kế sách đối phó Dương Vương, Tần Trấn Hiên là cái gì?
Tần Lâm Quân nghe được lời Trần Bình, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nàng biết đã thuyết phục được Trần Bình.
Mà bây giờ chính là thời điểm khảo nghiệm nàng.
Đêm dài sao thưa, năm người trong đình viện đều ngồi trên mặt ghế đá, Triệu Quát nói đến biện pháp Tần Lâm Quân đối phó Tần Trấn Hiên.
Đó chính là trước toàn lực đánh bại Dương Vương, nếu như Tần Trấn Hiên tuân thủ ước định là tốt nhất, nếu như không nguyện ý Tần Lâm Quân chỉ có thể hạ ngoan thủ.
Bắt giặc phải bắt vua trước, tìm cơ hội thiết kế bẫy rập trừ đi Tần Trấn Hiên, lại lấy đại thế chấn nhiếp mọi người.
Dù sao đến lúc đó Tần Trấn Hiên đã chết, Trấn Quốc phủ chỉ còn lại Tần Lâm Quân một người.
Thế mà Trần Bình lại kinh thường cười một tiếng:
- Nếu như chỉ là loại trình độ này, Triệu Quát ngươi khiến ta quá thất vọng.
Chu Văn Chiêu nhìn Trần Bình hiện ra ánh mắt thất vọng, có chút nóng nảy hỏi:
- Trần tiên sinh chẳng lẽ có gì không ổn?
- Chỉ cần Tần Trấn Hiên vừa chết, Trấn quốc phủ chúng ta cũng không cần tiếp tục nội đấu dông dài.
Trần Bình lắc đầu nói khẽ:
- Để Tần Trấn Hiên chết cố nhiên là một biện pháp.
Trần Bình nhìn về phía Tần Lâm Quân, Triệu Quát hai người tiếp tục hỏi:
- Các ngươi xác định mình có thể nhanh hơn Tần Trấn Hiên đánh hạ Dương Vương.
Triệu Quát nghe được Trần Bình hỏi, tự tin đáp:
- Chúng ta rất xác định Dương Vương trước sẽ bị chúng ta đánh bại.
- Tốt, vậy như các ngươi suy nghĩ, Dương Vương sẽ bị các ngươi đánh bại, đến lúc đó Tần Trấn Hiên sẽ đổi ý, các ngươi lại nội ứng ngoại hợp tuyệt sát Tần Trấn Hiên.
- Nhưng các ngươi có nghĩ tới một cái tiền đề hay không.
- Các ngươi thật có thể đánh hạ Dương Vương sao?
Nghe được lời nói Trần Bình lạnh lùng, Tần Lâm Quân khẽ động mí mắt, có chút không xác định nói:
- Trần tiên sinh muốn nói triều đình sẽ trợ giúp.
Nhìn thấy Tần Lâm Quân phản ứng nhanh, ánh mắt Trần Bình lóe qua một tia hài lòng.
Triệu Quát, Chu Văn Chiêu, Khương Văn Hoa ba người nghe được Tần Lâm Quân nói, sắc mặt hơi đổi một chút, mấy người lâm vào trong yên lặng.
Triệu Quát suy tư một lát nghĩ đến phản ứng dây chuyền, thật sâu nhíu mày nói:
- Không sai, chúng ta quên đi đằng sau Dương Vương còn có một triều đình tồn tại, một khi Tân hoàng phái binh đến đây trợ giúp, rất có thể chỉ là vẻn vẹn ngăn chặn chúng ta, đến lúc đó chờ sau khi Thái Tử vững chắc thế lực, dẫn dụ hắn đến đây tấn công chúng ta, mà Tân hoàng vừa hay có thể sử dụng thời cơ Thái Tử cùng chúng ta giao chiến, tấn công Vũ Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận