Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 911: Vũ Văn Thành Đô Ra Sân

Trương Liêu khuon mặt bình tĩnh cũng nắm chặt Nguyệt Nha Kích trong tay, thân kích Nguyệt Nha ông ông tác hưởng, tỏ vẻ trong lòng Trương Liêu cũng không quá bình tĩnh.
Thế mà hai vị này đều chỉ bất quá là Chí Tôn đỉnh phong mà thôi, cách Hoàng Viêm Khuê một đại cảnh giới, căn bản không phải đối thủ, cũng không có khả năng ngang tài ngang sức cũng.
Mà trận chiến này cũng phi thường trọng yếu, không phải thời điểm hành động theo cảm tính.
Mà tia lôi đình trước đó vang lên đã để bọn họ đoán ra là ai đã đến.
Bởi vậy bọn họ càng không cần lo lắng.
- Ha ha, làm sao, Đại Tần hoàng triều các ngươi không phải một mực đang thổi võ tướng cường đại như thế nào à, hiện tại không dám đấu tướng sao?
- Đến chiến, bản tướng quân ngược lại muốn nhìn xem Đại Tần hoàng triều các ngươi còn có vị đại tướng nào dám cùng ta quyết đấu.
Hoàng Viêm Khuê nhìn lấy Tôn Vũ, Trương Liêu bọn người lâm vào trầm mặc, cuồng vọng cười to.
Nhìn thấy Hoàng Viêm Khuê cuồng vọng, toàn bộ bầu trời đột nhiên mây đen dày đặc, tối tăm trầm thấp, sấm sét vang dội.
Một tiếng quát lớn chói tai nương lôi đình vỡ vụn bừng sáng cả hư không toàn bộ hoàng đô.
- Ta đến chiến!
- Răng rắc!
Bầu trời trở nên tối tăm trầm thấp, tiếng nói như là thiên lôi cuồn cuộn nương theo lôi đình to lớn chiếu sáng cả hoàng đô, ngàn vạn lôi đình lấp lóe, hình thành một mảnh lôi hải, thanh thế thật lớn, tiếng sấm run run.
- Răng rắc!
Ngàn vạn lôi đình đánh xuống, hình thành thông đạo lôi đình kinh khủng.
Dưới ánh mắt kinh hãi của vô số binh lính hoàng đô, một bóng người vĩ ngạn được lôi đình màu tím vờn quanh đột nhiên buông xuống phía trước Đại Tần quân đội.
Bóng người vĩ ngạn đi ra từ bên trong lôi hải.
Chỉ thấy vị thần võ võ tướng này cao một trượng, eo lớn mười tay, mặt vàng râu dài, mắt hổ mày rậm.
Đầu đội một song phượng kim khôi, người mặc một bộ Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, tay cầm một thanh Phượng Sí Lưu Kim Thang, toàn thân đều bị lôi đình màu tím vờn quanh, giống như thiên địa lôi đình hóa thân, cặp mắt kia càng tràn ngập uy nghiêm cuồn cuộn, một cỗ cảm giác áp bách cực hạn đè ở trong lòng mọi người trên cổng thành hoàng đô.
Triều đình văn võ bá quan trên cổng thành nguyên một đám mở to hai mắt nhìn chằm chằm người này, hắn đến cùng là ai?
- Ngươi là ai?
Trực quan cảm thụ lớn nhất chính là Hoàng Viêm Khuê đứng ở bên ngoài đại trận, cảm nhận được người trước mắt tán phát khí tức hủy diệt, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất an cực hạn.
Hoàng Viêm Khuê ngưng trọng hỏi câu mà tất cả quan viên Tuyết Mộ hoàng triều đều muốn hỏi.
- Đại Tần hoàng triều Thiên Bảo đại tướng quân, Vũ Văn Thành Đô.
Kim giáp toàn thân màu tím lôi đình quấn quanh, tay cầm Phượng Sí lưu kim thang, Vũ Văn Thành Đô lạnh lùng mở miệng, tiếng nói điếc tai, lôi đình trợ trận, dường như hắn chính là lôi đình.
- Đại Tần hoàng triều Thiên Bảo đại tướng quân.
Trên cổng thành, Tuyết Hoàng trợn to hai mắt, nhìn dáng người Vũ Văn Thành Đô vĩ ngạn được lôi đình màu tím quấn quanh.
Trong lòng khủng hoảng đồng thời vậy mà dâng lên vô hạn ghen ghét.
Ghen ghét vì sao dưới trướng vị chủ nhân Đại Tần hoàng triều thần bí kia có thể có được đại tướng như thế.
Hạng Vũ.
Lữ Bố.
Hiện tại lại thêm một Vũ Văn Thành Đô.
Đại Tần hoàng triều này đều là thế lực gì.
Làm sao nhiều tuyệt thế võ tướng khủng bố như vậy.
Đại Tần chủ nhân đến cùng là ai?
Vì sao thượng thiên chiếu cố hắn như thế.
Tuyết Hoàng không phục.
Hắn lần thứ nhất cảm thấy lòng ghen tị mãnh liệt như thế.
Cảm thấy mười phần ghen ghét đối với Đại Tần chủ nhân chưa từng gặp mặt.
Văn võ bá quan sau lưng Tuyết Hoàng càng vô ý thức thở ra một hơi.
Đại Tần hoàng triều thật khủng bố.
Lại tới một viên đại tướng!
Giờ phút này ánh mắt của bọn hắn đều nhìn về Hoàng Viêm Khuê đứng yên ở phía trước, cái này còn đấu hay không đấu?
Phương thức Vũ Văn Thành Đô lộng lẫy kinh khủng ra sân đã chấn nhiếp lòng của bọn hắn.
Có Hạng Vũ và Lữ Bố làm là điều kiện tiên quyết, bọn họ không tin Vũ Văn Thành Đô trước mắt là đang phô trương thanh thế.
Thiên Bảo đại tướng quân.
Trấn quốc đại tướng quân.
Phiêu Kỵ đại tướng quân.
Đều là đại tướng quân.
Làm sao có thể là một võ tướng bình thường.
Giờ phút này, dày vò lớn nhất chính là Hoàng Viêm Khuê, càng cảm nhận được bách quan sau lưng nhìn chăm chú, vốn muốn lui về cũng đình chỉ.
Muốn đấu tướng chính là mình, đứng ra cũng là mình, hiện tại cũng bởi vì Đại Tần hoàng triều Vũ Văn Thành Đô ra trận xuất hiện dị tượng, thì để cho mình rút lui?
Kia còn mặt mũi nào đối mặt mọi người trong triều đình, đối mặt vô số dân chúng Tuyết Mộ hoàng triều.
Triệu Quát, Trương Hợp bọn người sau lưng Vũ Văn Thành Đô nhìn lấy ánh mắt Hoàng Viêm Khuê lộ ra một chút do dự không quyết định, cùng nhau lộ ra mỉm cười.
Phan Phượng càng lớn mật cười nhạo.
- Nha, vừa rồi Hoàng đại tướng quân không phải rất phách lối sao?
- Xem chúng ta đều là Chí Tôn cảnh nên dễ khi dễ thật sao?
- Hiện tại Thiên Bảo đại tướng quân chúng ta tới, làm sao giữ im lặng, muốn rút lui?
- Nguyên lai Hoàng đại tướng quân cũng chỉ sẽ hiếp yếu sợ mạnh.
- Ha ha!
Phan Phượng vô cùng phách lối nói như là một bàn tay tát lên mặt Hoàng Viêm Khuê, khiến mặt mũi Hoàng Viêm Khuê tràn đầy nín đỏ, vô cùng phẫn nộ.
- Chiến!
- Chiến!
- Chiến!
Binh lính Đại Tần nhìn thấy Vũ Văn Thành Đô xuất hiện, hào khí trong lòng phóng đại, chiến ý chọc tan bầu trời.
Tôn Vũ nhìn lấy Hoàng Viêm Khuê biểu lộ tâm thần bất định, đã ổn.
Bởi vì lúc trước hoàng triều mở ra phòng ngự đại trận, để Trang Chu trong nháy mắt nắm lấy cơ hội, đang nhanh chóng phân tích phòng ngự đại trận.
Mà lần này Vũ Văn Thành Đô đến, hoàn toàn trước tiên có thể chém giết Hoàng Viêm Khuê tại chỗ, để hoàng đô lâm vào trong khủng hoảng, sau đó lại...
Hoàng Viêm Khuê quả nhiên như Tôn Vũ sở liệu, lửa giận ngút trời, khí thế bạo phát, chung quanh dâng lên xích diễm đầy trời vô cùng kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận