Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 992: Lý Nguyên Bá

Trong bầu trời đêm, bốn thân ảnh to lớn đứng tại bốn phương vị như là bốn cây cột chống trời nối liền trời đất, cả hư không cũng vì đó ngưng kết.
Vô số cường giả toàn bộ Tuyết Mộ thành bình tức tĩnh khí, không dám phát ra một âm thanh nào.
Quá kinh khủng.
Đại Tần hoàng triều lại hiện ra một vị mãnh tướng.
- Ngươi chính là Lý Nguyên Bá mà tam đệ thường xuyên nói tới.
Cảnh tượng khủng bố do Vũ Văn Thành Đô và Lý Nguyên Bá đối mắt dần dần tiêu tán, nhưng cũng không hề động thủ.
Không biết nói như thế nào ý nghĩ của Vũ Văn Thành Đô về Lý Nguyên Bá, biết Lý Nguyên Bá hồ đồ đơn thuần, trước đó tức giận cũng chính là kiếp trước bị Lý Nguyên Bá giết chết.
Nhưng hận ngược lại không có hận Lý Nguyên Bá, mình bị Lý Nguyên Bá đường đường chính chính giết chết, tài nghệ không bằng người, trách không được ai.
Mà Lý Nguyên Bá đối với Vũ Văn Thành Đô càng chưa nói tới cái gì hận ý, đột nhiên đi vào một một thế giới lạ lẫm, người xa lạ, trong lòng càng lộ ra một cỗ cảm giác thân thiết dành cho Vũ Văn Thành Đô.
Nhưng Lý Nguyên Bá rất nhanh đã đem lực chú ý nhìn về phía Hạng Vũ bá ý lăng thiên trước mặt.
Rất mạnh!
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy đối thủ cường đại như thế.
Trong hư không Hạng Vũ bị bá ý bao phủ quanh thân, pháp tắc đều gì bị bức đi, coi như Lực chi pháp tắc cũng giống như thế.
- Ngươi là người phương nào?
Kim chùy trong tay Lý Nguyên Bá khẽ run, từng mảnh từng mảnh hư không sụp đổ, trong lòng một cỗ chiến ý đang thiêu đốt, nhiệt huyết sôi trào.
- Hạng Vũ.
Hạng Vũ cũng lần đầu tiên nhìn thấy võ tướng có thực lực ngang nhau với mình, cho Lý Nguyên Bá đầy đủ tôn trọng.
- Bá Vương Hạng Vũ!
Ánh mắt Lý Nguyên Bá hung hãn sáng rõ, kiếp trước hắn thế nhưng thường xuyên nghe nói qua Bá Vương danh tiếng.
Bốn người trong hư không nhìn chăm chú lẫn nhau, Lý Chính cũng sẽ không để Lý Nguyên Bá vừa xuất thế thì động thủ cùng với ta.
Ngay từ đầu động thủ sẽ chỉ làm người khác phản cảm, chân chính đấu tướng ít nhất cũng phải chờ bọn hắn nhận biết với nhau đã.
- Lý Nguyên Bá, Hạng Vũ, Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô, các ngươi đều xuống đây đi.
Giờ phút này chỉ có Lý Chính có thể để bốn người ở trên không thu hồi chiến ý.
- Tuân lệnh, bệ hạ!
Rất nhanh, Hạng Vũ, Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô ba người thu hồi khí thế, nhìn thoáng qua Lý Nguyên Bá, sau đó rơi vào trước mặt Lý Chính.
Lý Nguyên Bá nhìn Lý Chính mỉm cười nhìn tới phía dưới, bởi vì là Lý Chính triệu hoán ra, cảm giác với Lý Chính đầy thân cận.
Bành! Bành!
Trong nháy mắt, Lý Nguyên Bá vọt tới trước mặt Lý Chính, hai đại kim chùy rơi xuống đất, nện lên hai cái hố lớn, đá vụn vẩy ra.
- Thần, Lý Nguyên Bá bái kiến bệ hạ.
Lý Nguyên Bá miễn cưỡng làm ra quy tắc hành lễ, cung kính nói đối với Lý Chính.
Lý Chính nhìn Lý Nguyên Bá không hành lễ, đi đến trước mặt Lý Nguyên Bá, đưa hai tay đỡ Lý Nguyên Bá dậy, mỉm cười nói:
- Ha ha, Nguyên Bá, ngươi không thích hành lễ, cũng không cần miễn cưỡng mình, trẫm sẽ không miễn cưỡng ngươi.
- Thật chứ?
Ánh mắt Lý Nguyên Bá sáng rõ.
- Thật!
Lý Chính nhìn Lý Nguyên Bá mười phần xác định.
Lý Nguyên Bá tự nhiên có thể cảm nhận được chân thành trong mắt Lý Chính, tràn đầy hưng phấn nói:
- Đa tạ bệ hạ.
Hạng Vũ cùng Lữ Bố nhìn về phía Lý Nguyên Bá đang nở nụ cười hàm hậu, hoa chân múa tay, không khỏi nhìn thoáng qua Vũ Văn Thành Đô, hàm nghĩa bên trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Vũ Văn Thành Đô chỉ có thể lộ ra một ánh mắt bất đắc dĩ.
- Nguyên Bá, ngươi cũng đã biết ba người bọn họ là ai?
Theo Lý Chính dẫn đạo, Lý Nguyên Bá một lần nữa nhìn về phía Hạng Vũ bọn họ.
- Bệ hạ, ta biết bọn họ là ai.
- Ngươi là Bá Vương Hạng Vũ, vừa rồi đã giới thiệu với ta, ngươi rất mạnh, ta đánh không lại ngươi.
Lý Nguyên Bá nhìn về phía Hạng Vũ lộ ra ánh mắt kiêng kỵ, nhưng càng nhiều hơn chính là không sợ.
Hạng Vũ nhìn thấy ánh mắt Lý Nguyên Bá không sợ, lộ ra mỉm cười, hơi thưởng thức.
- Vũ Văn Thành Đô, ngươi bây giờ giống như mạnh hơn kiếp trước không ít, nhưng ngươi vẫn đánh không lại ta.
Lý Nguyên Bá nhìn về phía Vũ Văn Thành Đô lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Trên mặt Vũ Văn Thành Đô lộ ra một tia vẻ bất đắc dĩ, nhờ trong khoảng thời gian này một mực cùng đại ca, nhị ca đối luyện.
Sau cùng Lý Nguyên Bá nhìn về phía Lữ Bố, cảm nhận được thân thể Lữ Bố tán phát ra khí tức không khác mình là mấy, hưng phấn nói:
- Ngươi là Lữ Bố.
- Ồ? Làm sao ngươi biết ta tên.
Giờ phút này Lữ Bố làm sao không biết Lý Nguyên Bá có tính tình trẻ con, địch ý lúc đầu đối với Lý Nguyên Bá đã không còn.
- Hắc hắc, vừa rồi bệ hạ đã gọi tên ba người các ngươi, ta thông minh lắm.
Lý Nguyên Bá cũng tương tự có thể cảm nhận được Lữ Bố thiện ý, bởi vậy hiền lành nói.
Lữ Bố cười to nói:
- Ha ha, ngươi thật thông minh, có muốn chúng ta đánh nhau một trận hay không.
Lữ Bố cảm nhận được trên người Lý Nguyên Bá mang tới áp lực, Lữ Bố không kịp chờ đợi khiêu chiến, chủ nếu là bởi vì Vũ Văn Thành Đô, Vũ Văn Thành Đô trước kia bị Lý Nguyên Bá đánh bại, hiện tại Vũ Văn Thành Đô sẽ không tùy tiện động thủ, vừa hay Lữ Bố có thể mượn cơ hội này để Vũ Văn Thành Đô hiểu rõ thực lực Lý Nguyên Bá.
- Tốt, tốt!
Lý Nguyên Bá lập tức đáp ứng, sau đó nhìn về phía Hạng Vũ tiếp tục nói.
- Sau khi ta và hắn đánh xong, Bá Vương ngươi có thể đánh với ta một trận hay không.
- Ha ha! Tốt!
Hạng Vũ tự nhiên đáp ứng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Chính, đều lộ ra một tia khẩn cầu.
Lý Chính chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, phương thức để quan hệ ở giữa mãnh tướng và mãnh tướng thân cận hơn là cái gì, đương nhiên là chiến đấu giữa nam nhân và nam nhân.
Lý Chính vung đế bào, bốn người trong nháy mắt biến mất trên hoàng thành, đi tới một hư không to lớn.
Hạng Vũ và Lữ Bố ba người tới chiến trường quen thuộc, ánh mắt sáng rõ, rốt cục có thể thoải mái đầm đìa đại chiến một trận.
Phiến hư không này là do bệ hạ và Trang Chu liên thủ chế tạo, không có bất kỳ kẻ nào cảm ứng được chiến đấu bên trong.
Theo bốn vị đại tướng rời đi, Lý Chính cảm ứng được những ánh mắt e ngại trong Tuyết Mộ thành còn tụ tập đến nơi này, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
- Hừ!
- Còn không rời đi.
Hừ lạnh một tiếng như thiên uy nặng trọng đè vào trong lòng vô số cường giả, để vài người trực tiếp phun máu tươi.
Nhất thời, những ánh mắt này lập tức thu hồi, lộ ra biểu lộ mười phần sợ hãi, bọn họ cũng biết Tần Hoàng bệ hạ lưu thủ đối với bọn hắn, bởi vậy tất cả trên tránh về chỗ của mình, không còn dám nhìn chằm chằm chỗ hoàng cung nữa.
Bên trong chiến trường hư không, Lữ Bố và Lý Nguyên Bá đứng sừng sững ở trung tâm.
Hai mắt Lữ Bố bạo phát chiến ý kinh thiên, xích diễm đỏ sậm cháy hừng hực, Phương Thiên Họa Kích trong tay nở rộ sắc mang vô tận huyết sắc.
- Đến!
Song chùy trong tay Lý Nguyên Bá chạm vào nhau bên trong hư không.
Bành!
Dư âm chạm nhau to lớn khiến hư không bốn phía vỡ nát.
Một đạo kích mang chiếu sáng hư không.
Lữ Bố xuất thủ trước, vừa ra tay đã dùng toàn lực.
Những nơi Phương Thiên Họa Kích đi qua, hư không tận nứt, thiên địa đều vỡ vụn!
Một kích này đủ để cho Thánh Vương nuốt hận.
- Đến rất tốt!
Lý Nguyên Bá không có chút kỹ xảo, chỉ giơ lên song chùy đánh tới Phương Thiên Họa Kích.
Song chùy trong tay giơ cao, Lực chi pháp tắc đang dập dờn, như là Thiên Băng, trực tiếp nện xuống.
Oanh!
Cả phiến hư không đều đang oanh minh.
Vô tận dư âm nổ mạnh tràn ra bốn phía, năng lượng kinh khủng có thể đánh cường giả Thánh Võ cảnh đến vỡ nát.
Dư âm dập dờn đến vô tận biên giới hư không, biên giới hư không lập tức lập loè hàng tỉ quang hoa, những nơi dư âm năng lượng đi qua được trận pháp hấp dẫn chuyển hóa đến phía trên biên giới, gia cố hư không biên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận