Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 728: Đối Sách Của Chu Gia (2)

Trong đó lấy Chu Hoắc cuống cuồng nhất, trước kia, mình thân là trấn thủ đại tướng Quế Nghiễm thành phong quang dường nào, âm thầm có thể hấp thụ lợi nhuận, thu hoạch nhiều bao nhiêu.
Rất nhiều người của các thế lực tu vi ngang nhau cùng mình đều vì nịnh bợ mình ăn nói khép nép, nhận được quà tặng quý giá quả thực thu đến mỏi tay.
Bây giờ mình không còn chức vị thủ tướng trấn thành, đừng nói người của thế lực khác, ngay cả ánh mắt một ít trưởng lão Chu gia nhìn về phía mình đều lạnh nhạt đi rất nhiều.
Tăng thêm mình trước đó hành động có chút phách lối, đắc tội không ít người, nếu như mình không trở về được vị trí thủ tướng, cuộc sống sau này không dễ chịu lắm.
Gia chủ Chu gia bộc lộ khí tức vững như bàn thạch ngồi trên chủ vị biểu lộ nghiêm túc, đối mặt tất cả trưởng lão lo lắng, đôi mắt vẫn không có chút rung động nào.
- Các ngươi hiện tại ở chỗ này gấp thì có ích lợi gì.
- Cao Thuận này là quân đội thế lực triều đình trực tiếp chờ lệnh của bệ hạ, tăng thêm chiến tích của Cao Thuận trên chiến trường, những quan viên trên triều đình thân cận Chu gia chúng ta kia căn bản không dám mở miệng cho chúng ta.
- Mà Trương Mặc Ôn đã sớm bất mãn mấy gia tộc chúng ta, chỉ cần Cao Thuận tại vị một ngày, chúng ta muốn đoạt lại, khó như lên trời.
- Trên triều đình không đáng tin cậy, Trương Mặc Ôn chỗ đó càng không đáng tin cậy.
Một vị nam tử tản ra khí tức m Dương cảnh đỉnh phong đối diện Chu Hoắc lạnh lùng nói.
Người này tên Chu Hạo, đại ca Chu Hoắc, Thiếu gia chủ Chu gia, tuổi tác không đến năm mươi tuổi, là người có khả năng nhất đột phá Chí Tôn cảnh.
Mọi người im lặng, muốn mở miệng lại không biết nói thế nào, muốn bằng thực lực đi giết Cao Thuận?
Đừng làm rộn!
Lần này Cao Thuận thế nhưng là mang cả Hãm Trận Doanh về, đây chính là đội quân nghịch thiên trảm giết Chí Tôn, trên chiến trường lấy được đến vô số vinh dự, mặc dù chặn đường Hoàng Trung Hồng bị giáng chức trở về, nhưng không có nghĩa thế lực quân phe sẽ từ bỏ Cao Thuận.
Coi như mình có thể giết Cao Thuận, Chu gia mình phái ra Chí Tôn xảy ra ngoài ý muốn, đó mới là tai ương hủy diệt.
Mà một khi giết Cao Thuận, đại lão quân đội khẳng định sẽ nghiêm tra, Chu gia của mình càng là đối tượng bị chú ý trọng điểm.
Cao Thuận không thể giết, càng không thể chết trên tay bọn họ.
Muốn đoạt lại vị trí đại tướng trấn thủ chỉ có mượn nhờ thế lực trong triều đình của Chu gia đem Cao Thuận hoán đổi.
Nếu không đi một Cao Thuận, còn sẽ có một Trương Thuận, Vương Thuận khác lại tới thay thế Cao Thuận.
Nhưng Cao Thuận nắm giữ bối cảnh quân đội thế lực làm sao có thể bị tuỳ tiện hoán đổi, nếu có thể đổi, Cao Thuận cũng không có khả năng trở lại Quế Nghiễm thành.
Một đám trưởng lão Chu gia im lặng, chẳng lẽ Chu gia thật muốn mất đi chức vị đại tướng trấn thủ Quế Nghiễm thành này sao.
- Được rồi!
Gia chủ Chu gia nhìn mọi người biểu lộ thất lạc cuối cùng mở miệng.
- Hiện tại chỉ bất quá Cao Thuận mới về Quế Nghiễm thành mà thôi, giờ đã tự loạn trận cước rồi?
- Chu gia chúng ta đời đời kiếp kiếp ở tại Quế Nghiễm thành, gia đại nghiệp đại, sức ảnh hưởng trong đó không phải một Cao Thuận có thể rung chuyển.
- Mà Chu Hoắc ngươi tọa trấn trong quân mấy năm nay không có mấy người tâm phúc?
- Ngươi bây giờ tuy bị giáng chức thành Đô úy, vẫn có thể tiếp tục cung cấp tiện lợi cho Chu gia chúng ta, không nên gấp, cũng không cần lập tức đối phó Cao Thuận, hiện tại vô số ánh mắt trong Quế Nghiễm thành đang ngó chừng Chu gia chúng ta.
- Hận không thể Chu gia chúng ta lập tức phạm sai lầm, mấy lão hồ ly kia còn thiếu khuyết một lý do giao hảo cùng Cao Thuận thôi.
- Tuân lệnh!
Mọi người nghe được lời của Gia chủ, trong lòng hơi hơi ổn định lại.
Thế mà Chu Hoắc lại có chút ấp úng nói:
- Phụ thân, tướng sĩ trong quân kia những nghe được rằng Cao Thuận trở thành tướng quân của bọn hắn, nguyên một đám thập phần hưng phấn, hào quang của Cao Thuận trên chiến trường thực sự quá chói mắt, những tướng sĩ kia đều mười phần sùng bái Cao Thuận, ta sợ quân tâm đã sớm hướng về Cao Thuận, cái này...
- Phế vật!
Chu Hạo lạnh lùng nói.
Gia chủ Chu gia thất vọng nhìn Chu Hoắc, thở dài nói:
- Ai! Ngươi đó, thời gian tiếp theo ngươi thành thành thật thật đợi trong quân doanh đi, chớ nổi lên xung đột với Cao Thuận, làm cho an phận, gia tộc sẽ cho ngươi một số trân bảo tư nguyên có thể lôi kéo bao nhiêu người thì lôi kéo bấy nhiêu người.
- Chúng ta bây giờ quan trọng nhất chính là ổn định các thương hội và các thế lực hợp tác cùng Chu gia chúng ta, chuyện Cao Thuận, chúng ta lại nghĩ biện pháp.
- Tuân lệnh!
Mặt mũi Chu Hoắc tràn đầy xấu hổ!
- Tất cả các ngươi đi xuống đi.
Theo gia chủ phân phó, Chu Hoắc và một đám trưởng lão đều trở về.
Chỉ để lại Chu Hạo và Chu gia đại trưởng lão Chu Văn hai người.
Giờ phút này Chu gia chủ thấy mọi người đều rời đi, ngữ khí ngưng trọng nói:
- Các ngươi cảm thấy Ngọc Tâm thánh địa mời chào chúng ta, chúng ta nên như thế nào?
- Phụ thân, triều đình đã không coi Chu gia chúng ta ra gì, chúng ta cần gì phải hiệu trung triều đình, không bằng chúng ta âm thầm tìm đến phía Ngọc Tâm thánh địa.
Chu Hạo tích cực nói.
Mười ngày trước, Ngọc Tâm thánh địa muốn âm thầm mời chào Chu gia, mà lại sớm đem tin tức Cao Thuận trở lại Quế Nghiễm thành nói cho Chu gia, bởi vì dù Chu gia có làm chuẩn bị, đều không thể ngăn cản Cao Thuận trở lại Quế Nghiễm thành trở thành trấn thủ đại tướng.
Mà mấy ngày trước đây Ngọc Tâm thánh địa âm thầm cũng truyền tới tin tức, chỉ cần Chu gia đầu nhập vào Ngọc Tâm thánh địa, bọn họ lại trợ giúp Chu gia một lần nữa đoạt lại vị trí trấn thủ đại tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận