Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 750: Ngọc Lâm Phủ

Các thế lực còn lại nghe được lời của Đại trưởng lão và Tuyết Đình Nguyên đối thoại, sắc mặt liên tục thay đổi, ánh mắt lấp lóe.
Nhìn thấy Tuyết Đình Nguyên trơ mắt nhìn người Ngọc Tâm thánh địa rời đi, toàn bộ bầu không khí nhất thời an tĩnh lại.
Trương Mặc Ôn bởi vì con mình chết mà cực kỳ đau lòng, nhìn Tuyết Đình Nguyên đứng nhìn Ngọc Tâm thánh địa rời đi không làm ra động tác gì, bi thiết nói:
- Tuyết lão tổ, vì sao người thả bọn họ đi?
Mà Vân Vương ở bên cạnh lại nổi giận mắng:
- Nơi này là bên trong Quế Nghiễm thành, ở chỗ này đại chiến cùng Ngọc Tâm thánh địa, ngươi muốn cho toàn bộ Quế Nghiễm thành hóa thành hư vô?
Tuyết Thanh Nhai cũng bổ sung:
- Chư vị, Ngọc Tâm thánh địa dã tâm bừng bừng, giết hại thiên kiêu Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta, chúng ta tuyệt không thể bỏ qua cho bọn họ.
- Chúng ta chắc chắn báo thù cho các thiên kiêu hôm nay tham gia bí cảnh bị Ngọc Tâm thánh địa sát hại.
- Báo thù!
Hai mắt của một vị m Dương cảnh Tôn giả đỏ thẫm, nắm chặt song quyền hung ác nói.
- Đúng, báo thù!
Người của mỗi thế lực bắt đầu giận dữ hét.
Bất kể như thế nào, hiện tại sát hại thiên kiêu nhà mình chính là Ngọc Tâm thánh địa, chẳng lẽ hiện tại căm thù Tuyết Mộ Hoàng triều.
Trong lòng bọn họ đều hiểu, chỉ bất quá báo thù lại nói.
...
Mà Lý Chính một mực đứng ở xa xa quan sát nhìn thấy cảnh tượng như vậy rốt cục yên tâm, sau đó trực tiếp dẫn Hoàng Phủ Minh Nguyệt đi đến Trung Thiên vực.
Cừu hận cũng sẽ không bởi vì thời gian mà mờ nhạt, theo thời gian trôi qua sẽ chỉ khắc cốt ghi tâm.
…..
Hãn Lan châu chính là một đại châu tương đối vắng vẻ của Thiên Vũ Đế triều, nắm giữ hơn ba trăm triệu vạn dặm cương thổ, Ngọc Lâm phủ có cương thổ phạm vi ba ngàn ba trăm ba mươi vạn dặm.
Ngọc Lâm phủ thân là một trong bảy phủ, tự mình nắm giữ sáu quận chi địa.
Phủ thành Ngọc Lâm phủ, Ngọc Lâm thành, thành này chiếm diện tích ngàn dặm, thành cao mấy trăm trượng, mặt ngoài có vô số phù văn ẩn tàng, nở rộ thần quang nhàn nhạt, bên trong thành rất phồn hoa, đám người hối hả phun trào.
Tần Lâm Quân sớm một tháng trước đã đi tới Ngọc Lâm thành, an cư trong Linh Lung phủ.
Tần Lâm Quân ngoại trừ mang Diêu Sùng, Địch Nhân Kiệt, Thượng Quan Uyển Nhi, Liên Nguyệt Tâm, Lai Tuấn Thần, Chu Cường sáu vị nhân tài mình chiêu mộ ra còn có một nhóm người khác cũng cùng nàng đến đây, nhóm người này chính là mấy người tam đế tử Đạm Đài Hiên Minh phái tới.
Trong đó cầm đầu chính là người Mẫu tộc Tử Minh quý phi, thiếu chủ Triệu gia Triệu Lệnh Thiên.
Phía trên chủ điện Linh Lung phủ, Tần Lâm Quân ngồi ở chủ vị, mặt không biểu tình, ánh mắt đạm mạc.
Diêu Sùng, Liên Nguyệt Tâm, Chu Cường ba người và một hàng bảy tám người phân ngồi hai bên.
Giờ phút này Triệu Lệnh Thiên hiện ra khóe miệng mỉm cười, tuổi khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tư thái thon dài, hình thể quân xưng, tràn ngập khí chất hào môn quý tộc, một đôi ánh mắt thỉnh thoảng híp thành hai đạo khe hẹp, để lộ ra bản chất lãnh khốc vô tình.
Mà bên cạnh Triệu Lệnh Thiên là một vị nam tử ngũ quan thanh tú nhẹ xếp quạt ngọc, tên phùng Ngạn, hắn trước tiên mở miệng nói:
- Công chúa điện hạ, bây giờ chúng ta đã đi tới Ngọc Lâm phủ một tháng có thừa, ngài thân là Phủ chủ Ngọc Lâm phủ cũng nên triệu kiến còn lại quận thủ năm quận tới bái kiến.
Trong đó Quận thủ Ngọc Lâm quận đã bái kiến qua Tần Lâm Quân.
Mà sáu, bảy người ngồi hai bên cũng ngầm thừa nhận gật đầu, thời gian một tháng đã để bọn họ hiểu rõ tình huống các thế lực lớn Ngọc Lâm phủ phân bố, mà bọn họ cũng nên có hành động.
Tần Lâm Quân nhìn người Đạm Đài Hiên Minh phái đến đã không nhịn được muốn hành động, trong lòng cũng có chút phấn chấn, đã đến lúc đục nước béo cò.
Chỉ thấy ánh mắt Tần Lâm Quân mang theo nghi vấn nhìn về phía Triệu Lệnh Thiên nói:
- Triệu đường ca, ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta nên triệu gặp bọn họ sao?
Triệu Lệnh Thiên thấy Tần Lâm Quân hỏi ý kiến mình, khóe miệng hơi hơi giương lên thong dong nói:
- Linh Lung đường muội, ngươi bây giờ là chủ nhân của toàn bộ Ngọc Lâm phủ, mỗi quận thủ phía dưới cũng đang đợi ngươi triệu kiến, muốn biết ngươi có động tác gì đối với Ngọc Lâm phủ, có ý kiến gì đối với bọn hắn chữa trị sáu quận, chờ ngươi phát lệnh.
- Ý kiến?
Giữa lông mày Tần Lâm Quân lộ ra một tia bực bội, hơi không kiên nhẫn nói:
- Ta đối với bọn hắn không có ý kiến gì, chỉ cần bọn họ an phận, không nên quấy rầy ta tu luyện là được, còn không đến thời gian một năm, Chí Tôn bảng Trung Thiên vực sắp mở ra, ta không thể phân tâm lãng phí những chuyện này.
- Triệu đường ca ngươi thì thay ta làm đi, dù sao trước đó mẫu phi đã nói, đến Ngọc Lâm phủ tất cả mọi chuyện giao cho ngươi, ta không muốn đi gặp bọn họ.
Một đoàn người Triệu Lệnh Thiên nhìn Linh Lung công chúa lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng vui vẻ, đây không phải là thứ mà bọn họ đang muốn hay sao.
Mà Triệu Lệnh Thiên lại cười khổ nói:
- Linh Lung đường muội, ngươi mới là chủ nhân Ngọc Lâm phủ, ta đi triệu gặp bọn họ có làm được cái gì, coi như mượn dùng danh nghĩa của ngươi đi triệu gặp bọn họ, bọn họ cũng không nhất định tín nhiệm ta, dù sao chúng ta bây giờ mới đến, nhất định phải để ngươi chủ trì đại cục!
Hai con mắt Triệu Lệnh Thiên híp lại lóe lên tinh quang, tiếp tục nói:
- Mà coi như Linh Lung đường muội ngươi muốn để ta lĩnh thay vị trí phủ chủ Ngọc Lâm phủ, ngươi cũng cần triệu gặp bọn họ chính miệng nói cho hắn, bọn họ mới sẽ tin tưởng.
- Công chúa điện hạ, Triệu công tử nói không sai, chỉ cần ngài lần này triệu gặp bọn họ nói rõ ràng, ngài cũng không cần lại phân tâm những chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận