Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 634: Bắt Đầu

Ánh mắt bọn người Lý Nho, Trương Liêu, Vũ Văn Thành Đô nhất thời thẳng tắp nhìn chăm chú lên Sơn Bản Tôn Giả.
Mà Cương Phu Thế Lưu cùng An Dã Mộ cũng hơi có chút xấu hổ.
Bọn họ vốn cho rằng lần trước Thần Hoàng chỉ huy m Dương cảnh Tôn giả đến thực lực đều không thế nào mạnh, bằng không làm sao có thể bị Tần Vương chỉ có mấy Tôn giả ngăn cản.
Bởi vậy bọn họ mới phái Sơn Bản Ngũ Thập Lục vị cường giả trước năm này đến lại thêm hai vị m Dương cảnh sơ kỳ Tôn giả đã cảm thấy đã đủ rồi.
Dù sao những thám tử Đại Nhật Hoàng triều tại Đại Hiên Hoàng triều, tu vi nhỏ, ngay cả tư cách quan sát m Dương cảnh đại chiến cũng không có, sao có thể biết là tu vi gì, cũng chỉ có thể biết là m Dương cảnh Tôn giả.
Lý Chính cùng Lý Nho bất động thanh sắc liếc nhau một chút, dường như nhìn ra Sơn Bản Ngũ Thập Lục khó xử:
- Sơn Bản Tôn Giả có gì không ổn sao?
Sơn Bản Ngũ Thập Lục lộ ra bộ dáng vì Tần Vương nói:
- Ta đối chiến vị đỉnh phong Tôn giả kia thật ra cũng không có vấn đề gì, chính là sợ đến lúc đó có chỗ gì sơ suất làm trễ nải chiến cục, dạng này thì sai lầm!
Lý Chính nghe được Sơn Bản Ngũ Thập Lục, nhíu mày, ánh mắt mang theo một tia chất vấn nhìn về phía Sơn Bản Ngũ Thập Lục, quay đầu nhìn về phía mọi người Lý Nho:
- Tam tổ thân là đỉnh phong Tôn giả, thực lực cường đại, nếu không, chúng ta gọi Hạng Vũ trở về, lần trước cũng là Hạng Vũ đối phó tam tổ.
Thế mà sắc mặt Lý Nho đột biến nói:
- Điện hạ không thể, Yến Châu chính là nơi căn bản của Tần Vương phủ, tuyệt không thể làm mất, chỉ bằng vào Ngọc Tôn Giả căn bản không đủ ngăn cản, một khi Thần Hoàng cảm thấy được thời cơ, bọn họ đánh vào Yến Châu, đến lúc đó Yến, Ương hai châu liền xong, rất có thể một lần nữa trở lại trong khống chế của triều đình.
Khi Cương Phu Thế Lưu cùng An Dã Mộ nghe được Yến, Ương hai châu sẽ một lần nữa trở lại trong tay Thần Hoàng, trong lòng xiết chặt, thần sắc mang theo một tia không hiểu liên tục nhìn về phía Sơn Bản Ngũ Thập Lục.
Sơn Bản Ngũ Thập Lục nghênh tiếp ánh mắt của bọn hắn, lập tức hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.
Sơn Bản Ngũ Thập Lục cắn răng nói:
- Điện hạ, yên tâm, vị hoàng thất tam tổ kia giao cho ta.
Tần Vương híp mắt nhìn Sơn Bản Ngũ Thập Lục nói:
- Sơn Bản Tôn Giả, bản vương không bao giờ làm chuyện miễn cưỡng, ngươi thật có thể!
- Tại hạ có thể!
- Tốt, như vậy tiếp theo bản vương sẽ thông báo cho thống soái các châu chuẩn bị trước trận chiến.
- Sau mười ngày, bắt đầu tấn công như thế nào!
- Mười ngày?
- Ừm? Đồi Phu Tướng quân ngươi có cái gì ngoài ý muốn sao?
Lý Chính nhìn thấy Cương Phu Thế Lưu lộ ra thần sắc chần chờ, nghi ngờ hỏi:
- Không biết đồi Phu Tướng quân có gì chỗ không ổn?
Cương Phu Thế Lưu bọn họ đương nhiên muốn càng nhanh càng tốt, An Dã Mộ tiếp nhận ánh mắt Cương Phu Thế Lưu nói:
- Tần Vương điện hạ, ý của Đồi Phu tướng quân là chúng ta khai chiến càng trễ, nguy hiểm chúng ta bại lộ lại càng lớn, tốt nhất có thể mau chóng khởi xướng tấn công!
Cương Phu Thế Lưu một mặt trịnh trọng gật đầu.
- Không sai, Tần Vương điện hạ, tuy tiếp tục ẩn giấu chỉ thêm mười ngày chúng ta có thể chịu được nổi, nhưng có phải quá chậm hay không!
Lý Nho lại lắc đầu nói:
- Không, tuy có các ngươi tiếp viện, nhưng trận chiến này quan hệ thành bại Tần Vương phủ chúng ta, còn cần nhiều tầng bố trí, mới có chắc chắn hay không!
- Cái này...
An Dã Mộ nghe được Lý Nho, khó lòng giãi bày.
- Làm sao cảm giác các ngươi còn gấp hơn bản vương đây?
Ánh mắt Lý Chính sâu kín nhìn An Dã Mộ ba người.
- Ha ha, đây không phải sợ chúng ta bại lộ, để Thần Hoàng có chuẩn bị, phá hư Tần Vương điện hạ ngay thời điểm chính mùi sao?
- Đã vì trợ giúp Tần Vương mà đến, tự nhiên muốn cân nhắc vì Tần Vương.
An Dã Mộ cùng Cương Phu Thế Lưu cùng nhau nói, mặt mũi tràn đầy chân thành.
Ánh mắt Lý Chính híp lại, sau đó lộ ra ý cười tán dương:
- Thái độ của quý triều thật khiến người tôn kính.
- Ha ha, đó là tự nhiên!
- Chư vị yên tâm, địa phương các ngươi ẩn tàng, Thần Hoàng không có khả năng phát hiện!
Lý Chính tràn ngập tự tin nói.
...
Ban đêm hôm ấy, hoàng thất tam tổ trấn thủ tại An Nguyên quận tiếp thu được Lý Chính truyền tin, người Đại Nhật Hoàng triều đã đến.
Giờ phút này Thần Hoàng cũng ở nơi đây, ba quận tướng lĩnh nguyên một đám ngồi nghiêm chỉnh phía dưới, nhìn không chớp mắt.
- Bệ hạ, Tần Vương sẽ tấn công tại mười ngày sau.
- Mười ngày!
Chúng tướng nghe được thời gian này, trong mắt ngưng tụ sát khí.
Thần Hoàng khép hờ hai con mắt vô ý thức dựa ghế, đối với thời gian này vừa hay ngon khớp.
- Tào Chính Thuần!
m thanh Theo Thần Hoàng uy nghiêm vang lên, Tào Chính Thuần phía dưới nhất thời đi ra.
- Có nô tài!
- Trấn Quốc phủ cùng Thái Tử bên kia như thế nào?
- Hiện quân đội Trấn Quốc phủ cùng Thái Tử đã liên hợp bí mật tiến về biên cảnh đã có hơn phân nửa, nếu muốn toàn bộ bí mật tiến về mà không bại lộ, chí ít còn cần bỏ ra hơn mấy ngày!
Thần Hoàng ngừng lại gõ ghế dựa, mở ra ánh mắt sáng ngời, nhất thời đại sảnh dường như sáng hơn mấy phần.
- Mười ngày sau, chắc hẳn các ngươi đã xem rõ ràng chức trách của mình.
- Mạt tướng hiểu rõ!
Chúng tướng trả lời nói.
- Đến lúc đó tam tổ cùng hai vị lão tổ ẩn thế gia tộc sẽ bị Vũ Văn Thành Đô bọn họ dẫn đi, mà các ngươi đứng trước Tần quân đánh lén, có thể bên thì đánh nhau, bên thì rút lui, chờ Đại Nhật Hoàng triều công kích An Nguyên quận, quân đội An Nguyên quận các ngươi trực tiếp cùng bọn hắn giao chiến, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận