Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 421: Thói Quen (1)

- Mời nói!.
Tần Lâm Quân làm ra động tác mời.
- Chúng ta bây giờ có thể cho Từ tướng quân mỗi ngày chỉ huy năm ngàn nhân mã tiến về Lâm Dương thành, không phải đi gây chuyện, mà mỗi ngày đi tìm Chu Văn Chiêu uống rượu nói chuyện phiếm.
- Để tin tức này lan truyền đến bên tai Tần Trấn Hiên, mà đến lúc đó vương phi ngươi cũng có thể viết một phong thư cho Chu Văn Chiêu.
Thượng Quan Mộ Hoàng lộ ra một mỉm cười tuyệt mỹ, nhìn mọi người tiếp tục nói:.
- Phía trên lá thư này, chỉ cần là câu nói quan trọng thì dùng mực tô đen không thấy rõ.
Ánh mắt Tần Lâm Quân, bọn người Triệu Quát sáng lên, hiểu rõ ý Thượng Quan Mộ Hoàng.
Mà Tưởng Bá thì sờ lấy đầu có chút nghi vấn hỏi:.
- Thượng Quan tiểu thư nói để cho ta đi tìm Chu Văn Chiêu uống rượu nói chuyện trời đất, ta hiểu rõ, nhưng vì sao để thiếu chủ viết thư cho Chu Văn Chiêu còn có xóa đi một ít chữ, cái này để hắn đọc thế nào?.
- Ha ha!.
Mọi người cười nhìn Tưởng Bá đang nghi ngờ.
Chỉ thấy Phương Tư Vũ mang theo ngữ khí tôn kính nhìn Thượng Quan Mộ Hoàng nói:.
- Thượng Quan có ý căn bản không phải cho Chu Văn Chiêu nhìn, mà chính là cho Tần Trấn Hiên nhìn, cứ như vậy, mặc kệ Tần Trấn Hiên lại thế nào tin tưởng Chu Văn Chiêu, tất nhiên sẽ điều hắn đi, một khi dời đi thời điểm lại phái một vị tướng lĩnh đến, cũng cần thời gian, thừa dịp thời điểm biên thành không có người chủ trì đại cục, cái này sẽ là cơ hội của chúng ta!.
- Thế nhưng vô duyên vô cớ đi tìm Chu Văn Chiêu, có phải có chút không ổn hay không, rất dễ dàng nhìn ra kế ly gián!.
Từ Thiên Dương đưa ra một vấn đề rõ ràng.
Mà Tần Lâm Quân, Triệu Quát mấy người tiếp tục nhìn sang Thượng Quan Mộ Hoàng, muốn nhìn một chút Thượng Quan Mộ Hoàng cho ý kiến như thế nào?.
Thượng Quan Mộ Hoàng cũng biết bọn người Tần Lâm Quân đang khảo nghiệm mình, cũng là thời khắc chứng minh mình.
Thượng Quan Mộ Hoàng mỉm cười, nói một câu để Từ Thiên Dương có chút xấu hổ.
- Phải chăng Từ tướng quân một mực chất vấn đối với năng lực của Trương Hợp tướng quân chúng ta.
Mọi người giật mình, liên tục nhìn về phía Từ Thiên Dương, thật ra ai cũng có tâm tình như thế này.
Từ Thiên Dương thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn mình, mặt có chút nóng lên, hắn không biết Thượng Quan Mộ Hoàng làm sao nhìn ra được.
Nhưng sắc mặt cấp tốc khôi phục bình thường, quay sang nhìn Trương Hợp ôm quyền chân thành nói:.
- Xin lỗi Trương tướng quân, trước đó ngươi không có tới, ta quả thật hoài nghi thực lực của ngươi, tưởng rằng là người có tiếng không có miếng, nhưng sau khi ngươi đến, ta loáng thoáng cảm nhận được tuy ngươi và ta cùng là Niết Bàn cảnh trung kỳ, nhưng thực lực của ngươi mạnh hơn ta, ta không phải đối thủ của ngươi. Mà ngươi vừa đưa ra quyết định vòng sau Thanh Vân cứ điểm càng làm cho ta cảm thấy kính nể, ta không bằng ngươi.
Một câu ta không bằng ngươi vang lên trong hành lang, trong giọng nói dường như thả ra một loại giải thoát nào đó.
- Từ tướng quân không cần khiêm tốn, ngươi ta có thể kề vai chiến đấu cũng là một loại duyên phận!.
Trương Hợp đáp lễ.
Theo lời nói chân thành của Từ Thiên Dương cũng để cho bầu không khí mọi người trong đại sảnh càng hòa hợp.
Chỉ thấy Thượng Quan Mộ Hoàng tiếp tục nói:.
- Lòng dạ Từ tướng quân rộng rãi, tiểu nữ tử bội phục, bất quá Từ tướng quân ngươi cần không phục Trương tướng quân, thậm chí cần tìm lý do đối chiến một trận cùng Trương tướng quân.
Mọi người hiểu rõ ý Thượng Quan Mộ Hoàng, sử dụng tâm tình Từ Thiên Dương không phục Trương Hợp, cùng Trương Hợp đánh nhau một trận, sau cùng thua, trong lòng vẫn không phục muốn tìm người tố tụng tâm tình.
Nếu như lúc này Tần Lâm Quân lại thiên vị Trương Hợp, Từ Thiên Dương khẳng định sẽ bất mãn, tìm Chu Văn Chiêu kêu khổ, Chu Văn Chiêu rất có thể sẽ đáp ứng, thậm chí cảm thấy đến còn có cơ hội xúi giục Từ Thiên Dương.
Chỉ thấy Từ Thiên Dương nhìn Tần Lâm Quân gật đầu biểu thị nguyện ý chấp hành kế sách này.
Trương Hợp nhìn Từ Thiên Dương nói xin lỗi:
- Đắc tội!
...
Sáng ngày thứ hai, Tần Lâm Quân cùng bọn người Triệu Quát tiến về quân doanh, chỉ thấy trên không Thanh Dương thành đột nhiên xuất hiện hai đạo nhân ảnh, Từ Thiên Dương hô lớn:
- Trương Hợp tướng quân ngươi tới là khách, nhưng trong lòng bản tướng quân kính ngươi đã lâu, muốn lĩnh giáo một chút thực lực của ngươi phải chăng có tiếng không có miếng.
- Tốt, bản tướng quân cũng muốn lĩnh giáo thực lực Từ tướng quân.
Trương Hợp đáp lại .
m thanh của hai người truyền khắp một nữa Thanh Dương thành.
Sau đó một trận quyết đấu Niết Bàn cảnh bắt đầu.
Hai người là đánh thật, các loại chiêu thức hoa lệ kinh khủng va chạm trên không trung, dư âm tứ tán, đưa tới hơn phân nửa Thanh Dương thành chấn động.
Người bên trong Thanh Dương thành hoảng sợ nhìn về phía hai người trên không trung giao chiến , sợ dư âm Niết Bàn cảnh siêu cấp cường giả trên không lan đến gần.
Chiến đấu kéo dài nửa ngày, khí tức Niết Bàn cảnh tràn ngập trên không Thanh Dương thành, người sáng suốt cũng nhìn ra được Trương Hợp một mực đè ép Từ Thiên Dương mà đánh.
Ngay tại thời điểm Từ Thiên Dương muốn bại, bọn người Tần Lâm Quân vội vã chạy tới.
- Dừng tay!
Chỉ thấy mặt mũi Tần Lâm Quân tràn đầy hàn khí xuất hiện trung tâm hai người giao chiến.
Hai người nhìn thấy Tần Lâm Quân đến cũng dừng tay, đứng ở không trung, Trương Hợp một mặt ngạo nghễ, Từ Thiên Dương thì lộ vẻ mặt khó xử.
Mà Phan Phượng, Đỗ Thâm Hải mấy người cũng xuất hiện sau lưng Tần Lâm Quân.
Mặt mũi Tần Lâm Quân tràn đầy nộ khí nhìn Từ Thiên Dương nổi giận nói:
- Từ Thiên Dương, bản thiếu chủ trước đó nói qua cái gì, ai để ngươi cùng Trương Hợp tướng quân động thủ, ngươi quả thực không tuân quân kỷ, cả gan làm loạn, tự mình đi lĩnh ba mươi đại bản, lăn dến gần Dụ thành cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận