Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 495: Nhất Thống (1)

Bởi vì Vũ Hóa Điền sớm biết thời gian thủ hạ đại quân Vũ Vương đánh bất ngờ, lộ trình hành tẩu.
Vũ Hóa Điền vì cái gì biết, hắn thế nào biết.
Không ít người cũng nghĩ đến vấn đề này, ánh mắt mang theo sát cơ nhìn về phía Diệp Hân Ngữ, Diệp Phong hai người.
Sắc mặt Diệp Phong biến hóa, trắng bệch.
Trần Bình nhìn phản ứng của mọi người, hài lòng cười nói:
- Mọi người tựa hồ nghĩ tới điều gì, không sai, lúc ấy đại quân Vũ Vương muốn tính cả Diệp gia nội ứng ngoại hợp, mà có thể biết thời gian cùng lộ trình đại quân tấn công, thông tin tuyệt mật như thế, nhất định chí có mấy người cao tầng Diệp gia biết mà thôi.
- Mà Diệp Phong thân là gia chủ vừa hay biết rõ, mà lại kỳ quái hơn chính là, Vũ Hóa Điền đánh bại đại quân Vũ Vương xong, thời điểm hủy diệt Diệp gia, Gia chủ Diệp gia Diệp Phong lại biến mất không thấy.
- Lấy thủ đoạn cùng năng lực của Vũ Hóa Điền làm sao có thể sẽ dễ dàng như thế để Diệp Phong trốn về.
- Chân tướng chỉ có một, người tiết lộ cho Vũ Hóa Điền tình báo cũng là gia chủ Diệp gia Diệp Phong.
Nghe Trần Bình nói xong, ở đây đều là người cơ mẫn, dần dần vây quanh Diệp Hân Ngữ, Diệp Phong hai người.
Giờ phút này Diệp Phong đã sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn miễn cưỡng nói:
- Ta chỉ không quen nhìn người Diệp gia, người Diệp gia quá phách lối mỗi ngày đều xem nhân mạng như cỏ rác, bọn họ đáng chết mà thôi, mà lại để Tân hoàng cùng Vũ Vương tàn sát lẫn nhau không tốt sao.
Nghe được lời Diệp Phong, người đầu tiên biến sắc chính là Diệp Hân Ngữ.
Mà khóe miệng Trần Bình hơi hơi giương lên, mọi người rốt cục tin tưởng lời Trần Bình, nhất thời tràn ngập sát cơ.
Thế mà Trần Bình thừa thắng xông lên nói:
- Ta tin tưởng các ngươi cũng tra được Diệp Hân Ngữ dị thường.
Trần Bình nhìn về phía Triệu Quát.
Sắc mặt Triệu Quát phức tạp nhìn Diệp Hân Ngữ, chậm rãi gật đầu:
- Trước đó chỉ cảm thấy Diệp Hân Ngữ có điểm dị thường, nhưng hiện tại xem ra mỗi một đoạn thời gian Diệp Hân Ngữ ra khỏi Tần phủ...
Ngay tại thời điểm Diệp Hân Ngữ còn muốn giải thích, Phan Phượng sâu xa nói:
- Hôm qua ta đi tìm ngươi, ngươi không ở đó, thị vệ nói ngươi đi ra ngoài, ngươi đi đâu?
Phan Phượng thương tâm nhìn Diệp Hân Ngữ, ta tin tưởng ngươi như thế mà.
Quả nhiên nghe được Triệu Quát cùng Phan Phượng hai người một kích cuối cùng, nắp quan tài đã được đóng.
Hôm qua đi ra ngoài nhất định đi lấy độc dược.
Mọi người lập tức nghĩ đến Diệp Hân Ngữ ra ngoài làm gì.
Tất cả mọi người tin tưởng Diệp Hân Ngữ, Diệp Phong là gian tế, tin tưởng cũng là bọn họ độc hại Tần Trấn Hiên.
Hôm qua?
Hôm qua Diệp Hân Ngữ cũng ra ngoài đưa tình báo, mặt mũi Diệp Hân Ngữ tràn đầy kinh nghi nhìn bọn người Tần Lâm Quân, nhưng nàng thật không có hạ độc độc hại Tần Trấn Hiên.
Diệp Hân Ngữ nhìn trong mắt Tần Lâm Quân, đám người Triệu Quát đầy lạnh lẽo, bi thương.
Nàng đột nhiên hiểu.
Mà Diệp Phong cũng kinh nghi nhìn Diệp Hân Ngữ, chẳng lẽ cái chết của Tần Trấn Hiên thật là tỷ tỷ làm?.
Trong ánh mắt Phan Phượng bi thương cúi đầu, một vệt tinh quang nhanh chóng biến mất, bọn họ đã sớm mò thấy thời gian Diệp Hân Ngữ ra ngoài đưa tình báo.
Ánh mắt một phương cao tầng Tần Trấn Hiên hung ác nhìn Diệp Hân Ngữ, Diệp Phong hai người, muốn xé sống bọn họ.
Đặc biệt là Chu Văn Chiêu đã muốn xông lên phía trước, xé sống bọn họ, Trần Bình giữ chặt hắn, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai người Diệp Hân Ngữ.
Diệp Hân Ngữ quét mắt nhìn mấy người Tần Lâm Quân bây giờ đã cảm giác xa lạ.
Nếu có lựa chọn, ai nguyện ý làm gian tế.
Diệp Hân Ngữ cười thảm một tiếng không nói chuyện, hiển nhiên chấp nhận.
- Tới, bắt giữ bọn hắn!
Tần Lâm Quân chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh giọng nói.
Diệp Hân Ngữ, Diệp Phong bị một đám cường giả Niết Bàn cảnh khí thế trấn áp, căn bản động đều không động được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phan Phượng đánh gãy kinh mạch bọn hắn, phế đi tu vi của bọn hắn.
- Không được, bọn họ giết công tử, các ngươi phải giao bọn hắn cho chúng ta!
Trên người Bạch Cuồng Sinh tràn ngập sát ý, mắt thấy là phải xuất thủ bắt lấy hai người Diệp Hân Ngữ.
Triệu Quát nhìn một phương cao tầng Tần Trấn Hiên rục rịch sát ý giải thích:
- Chư vị, bây giờ đã tìm được hung thủ độc hại Tần công tử, bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ, chỉ là có chút thông tin còn cần thẩm vấn, sau đó tất nhiên sẽ cho các vị một cái công đạo.
- Bàn giao, lấy cái gì bàn giao, trước giết bọn hắn, sau đó lại tìm hoàng thất báo thù!
Mặt mũi Chu Văn Chiêu tràn đầy hận ý nói.
Mà La Dương Dụ nhìn hung thủ đã tìm được, lại không có cãi lộn, trong mắt lóe lên một tia mờ mịt, hắn cũng không có dự liệu được, công tử lại bị hạ độc chết.
Vậy người một phương mình nên như thế nào?
Theo Diệp Hân Ngữ, Diệp Phong bị đè xuống, mọi người lại lâm vào hoàn toàn yên tĩnh.
Đặc biệt là cao tầng một phương Tần Trấn Hiên, chủ công của mình không còn, hung thủ cũng tìm được, nhưng bọn họ là người Trấn Quốc phủ, trong lòng dựa vào Trấn Quốc phủ, mà Tần Lâm Quân một phương cũng không thể nói là địch nhân, chẳng qua là nội bộ tranh đoạt, bên ngoài bọn họ vẫn là một thể.
Mà trong hai người thừa kế Trấn Quốc phủ đã chết một, chỉ còn lại có Tần Lâm Quân.
Nhưng...
Ai!
Sắc mặt cao tầng một phương Tần Trấn Hiên ảm đạm.
Công tử đã chết, mình không thể không cân nhắc ích lợi của mình, dù sao mình trên có già dưới có trẻ.
Những cao tầng còn lại nhìn về phía La Dương Dụ, Phạm Nhiệm Hỏa, Trần Bình, cùng Bạch Cuồng Sinh bốn người.
Trong trận doanh cũng chỉ có bốn người bọn họ có thể quyết định.
La Dương Dụ, Phạm Nhiệm Hỏa, Trần Bình, Bạch Cuồng Sinh bốn người nhìn nhau, bên trong ánh mắt đều lộ ra vẻ phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận