Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 423: Ly gián

Hoàng hôn chiếu xạ trên thân hai người trong đình, lúc này hai người đều đỏ mặt cũng có bảy phần say.
Chỉ thấy Từ Thiên Dương lôi kéo tay Chu Văn Chiêu, cảm khái nói:
- Chu huynh, ta rất lâu cũng không có uống đã đến như thế, hiện tại chúng ta gần nhau như vậy, sau này ta mỗi ngày đi ra huấn luyện quân đội, sau đó ở chỗ này cùng ngươi uống, như thế nào, coi như thiếu chủ biết, cũng không có chuyện gì để nói!
Chu Văn Chiêu có chút men say, ánh mắt lộ ra một đạo tinh quang, lập tức cười ha hả nửa thật nửa giả nói:
- Tốt, Từ huynh, ta ở chỗ này cũng đã một đoạn thời gian, vừa hay có thể giải buồn.
- Tốt, vậy một lời đã định!
- Một lời đã định!
Sau khi hai người khó bỏ khó phân, mỗi người thu đội về tới thành trì bên mình.
Lúc này hai người lại cơ hồ cùng lộ ra nụ cười giống nhau
Bên trong Dụ thành, trăm nhà đèn đuốc đã tắt, chỉ có một tửu lâu nào đó còn huyên náo phi phàm.
Lúc này trong phủ Từ Thiên Dương truyền tin trở lại Thanh Dương thành, nói cho Tần Lâm Quân hiện tại đã tiếp xúc Chu Văn Chiêu, có thể bắt đầu chuẩn bị bố cục.
Mà tại Lâm Dương thành, Chu Văn Chiêu làm xong mấy chuyện, dưới ánh đèn đuốc chiếu sáng, khuôn mặt Chu Văn Chiêu như ẩn như hiện nói với phó quan bên cạnh:
- Ngươi bây giờ lập tức truyền tin cho công tử, nói cho công tử tình huống hiện tại, ta hoài nghi Từ Thiên Dương đi tới nơi này có mục đích riêng.
- Tuân lệnh!
Phó tướng ứng tiếng nói.
Sau khi người truyền tin rời khỏi đây, phó tướng nhìn lấy tướng quân mình có chút khó hiểu nói:
- Tướng quân, Từ Thiên Dương không phải bị Tần thiếu chủ trách phạt tới đây à, nếu như Tần thiếu chủ cố ý phái tới, Từ Thiên Dương kia có thể có mục đích gì, cũng không phải muốn công chiếm Lâm Dương thành chứ.
Chu Văn Chiêu cau mày lắc đầu nói:
- Cái này không có khả năng, nhưng chuyện Từ Thiên Dương được phái tới Dụ thành quá mức trùng hợp, ở trong đó nhất định có vấn đề, mấy ngày nay ta sẽ cùng hắn tiếp xúc một chút, nghĩ biện pháp hiểu rõ mục đích của Từ Thiên Dương.
- Tuân lệnh!
......
Bên trong Lục Dụ thành, Tần Trấn Hiên tiếp thu Lâm Dương thành gửi thư, nhìn trên thư nói tới tin tức, cũng đang nghi ngờ Tần Lâm Quân vì sao phái Từ Thiên Dương đi vào Lâm Dương thành, cũng không thể cũng bởi vì sợ phá hư quan hệ cùng đám người Trương Hợp, tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho viện quân.
- Trần Bình ngươi thấy thế nào?
Tần Trấn Hiên hỏi sang Trần Bình đang nhìn kỹ nội dung phía trên thư tín.
Ánh mắt Trần Bình dừng lại phía trên thư tín bảo trì không thay đổi nói:
- Công tử, hiện tại bất kỳ động tác gì của Tần Lâm Quân, chúng ta đều cần mười phần cảnh giác, Chu tướng quân nói không sai, Từ Thiên Dương đi vào Dụ thành nhất định có vấn đề.
- Chẳng lẽ Tần Lâm Quân đánh lâu không xong Thanh Vân cứ điểm, nàng muốn xuất thủ với Lâm Dương thành sao?
Tống Nhậm Nghĩa trầm giọng nói.
- Cũng không phải không được, hiện tại Tần Lâm Quân chỉ có thời gian nửa năm, nói không chừng thực sẽ điên cuồng lên tìm đường khác.
Tần Trấn Hiên một mặt lãnh ý nói.
- Không, Tần Lâm Quân hẳn sẽ không nhanh như vậy thì dám công khai động thủ đối với chúng ta.
Trần Bình nghe lấy câu trả lời của bọn hắn, lắc đầu phủ nhận nói.
- Ừm, không sai, Tần Lâm Quân sẽ không mất trí đến loại tình trạng này.
Bạch Cuồng Sinh khẳng định nói, vô luận thực lực hay là mưu lược, Tần Lâm Quân đều là đỉnh phong, tuyệt đối là thuộc loại người kiêu hùng, làm sao có thể vừa mới bắt đầu chọn con đường này.
- Thế phái Từ Thiên Dương đến Dụ thành có lẽ là một loại bố cục lâu dài, có thể khẳng định là đối phó chúng ta.
- Bố cục!
Trần Bình nghe được lời Bạch Cuồng Sinh, mảy may nghĩ tới điều gì, sắc mặt động dung:
- Chu tướng quân phải chăng cùng Từ Thiên Dương là bạn tốt!
Ánh mắt đám người khẽ động, kinh nghi nhìn về phía Trần Bình.
Tống Nhậm Nghĩa trầm giọng nói:
- Chu tướng quân trước đó cùng Từ Thiên Dương là hảo hữu.
Tần Trấn Hiên nghe được Tống Nhậm Nghĩa trả lời, hỏi sang Trần Bình:
- Trần Bình, ngươi có cảm giác được cái gì hay không?
Trần Bình nghiêm túc gật đầu nói:
- Ta hoài nghi Tần Lâm Quân muốn mượn dùng Từ Thiên Dương chậm rãi xúi giục Chu Văn Chiêu, trong bóng tối chiêu hàng Chu Văn Chiêu.
Bành!
Tần Trấn Hiên mãnh liệt vỗ bàn một cái, mặt mũi tràn đầy hàn ý nói:
- Tốt cho một Tần Lâm Quân!
Trong lòng mọi người lóe qua một hơi khí lạnh, bọn họ hiểu rõ hàm nghĩa Trần Bình nói tới, nếu như Chu Văn Chiêu thật chậm rãi bị Tần Lâm Quân chiêu hàng thành công, cao tầng thế lực mình có một gian tế Tần Lâm Quân, không cần nghĩ cũng biết hậu quả đáng sợ.
- Ta cho rằng Chu tướng quân sẽ không đầu nhập vào Tần Lâm Quân, bằng không thì cũng sẽ không truyền tin cho chúng ta.
Tống Nhậm Nghĩa vẫn rất tín nhiệm Chu Văn Chiêu.
Tần Trấn Hiên lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng tin tưởng Chu tướng quân, nhưng Chu tướng quân ở đó lâu, cũng cần phải triệu hồi hắn về, phái một người không quen biết gì Từ Thiên Dương trấn thủ Lâm Dương thành đi.
Một ít võ tướng như Tống Nhậm Nghĩa thấy thái độ Tần Trấn Hiên liền biết đây là không tin Chu Văn Chiêu , cũng hiểu rõ Tần Trấn Hiên đang làm quyết định chính xác, dù sao nếu như cùng Từ Thiên Dương lâu dài tiếp xúc, không ai nói chắc được.
Nhưng vẫn có chút võ tướng lóe lên một chút ảm đạm trong mắt
Vẻn vẹn chỉ bằng một sự hoài nghi thì lập tức đổi một võ tướng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận