Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 770: Bỏ

Triệu Nhật Thiên nhanh như chớp động đi đến bên người Đàm Mạn Lạc, sắc mặt nghiêm túc nhìn chăm chú Đoàn Dục.
Mà Đàm Thế Hoa một mực mặt âm trầm rốt cục chậm rãi đứng lên, mặt không biểu tình, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Đoàn Phổ, sau cùng nhìn về phía Đoàn Dục bình tĩnh như nước.
- Đoàn Dục, con của ngươi quả nhiên giống ngươi.
Đoàn Dục lạnh lùng nói:
- Đàm quận thủ, mục đích của ngươi đã đạt được, mời trở về đi.
Đàm Thế Hoa cười lạnh vài tiếng, sau cùng nhìn thoáng qua mấy vị trưởng lão đối diện đã đứng lên, bọn họ nguyên một đám chau mày, oán trách nhìn Đoàn Phổ, nhưng ánh mắt lại tràn ngập kiên định.
Chỉ có Đoàn Thuần khẩn trương nhìn Đàm Thế Hoa, mong hắn đừng đi, nhưng vừa rồi Đàm Mạn Lạc dám động thủ trong đại sảnh, phá hủy tối kỵ của gia tộc.
Bây giờ chính là thời điểm Đoàn gia cùng chung mối thù nhất trí đối ngoại, hắn cũng không dám có bất kỳ cử động nào.
- Tốt tốt tốt, Đoàn Dục a Đoàn Dục!
Đàm Thế Hoa thở dài nhìn thoáng qua Đoàn Dục bình tĩnh, nhìn Đàm Mạn Lạc đang hai mắt phun lửa giận gắt gao nhìn chằm chằm Đoàn Phổ trầm giọng nói:
- Đi thôi!
Sau đó cũng không quay đầu lại đi ra đại sảnh, lần này mất mặt lớn, vừa rồi Đoàn Phổ cố ý giọng nói đã truyền ra Đoàn phủ, người lúc đầu đứng ngoài đường muốn xem náo nhiệt xem đã sớm nghe thấy.
Ánh mắt Triệu Nhật Thiên đầy ý lạnh nhìn Đoàn Dục, sau đó nhìn về phía Đoàn Phổ đầy băng lãnh lạnh lùng nói:
- Đoàn Phổ, ta nhớ kỹ ngươi, ngươi là người thứ nhất dám bỏ hôn người Xích Viêm thánh địa chúng ta.
Lập tức vỗ vỗ Đàm Mạn Lạc đang tràn ngập hận ý, ra hiệu nên rời đi.
Đàm Mạn Lạc hít sâu mấy lần, cuối cùng bình tĩnh lửa giận trong đầu trở lại, ánh mắt sát ý mười phần nhìn Đoàn Phổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đoàn Phổ, ngươi rất tốt.
- Miệng lưỡi lợi hại người nào cũng biết, phế vật vĩnh viễn cũng là phế vật, ngươi vẫn trốn ở Đoàn gia đi.
Vừa dứt lời quay người cùng bọn người Triệu Nhật Thiên rời đi.
Đoàn Phổ nhìn Đàm Mạn Lạc sắp rời đi không có sợ hãi, nắm chặt song quyền, ngữ khí tự tin nói:
- Đàm Mạn Lạc, ngươi có nghe một câu nói hay không? Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Ngữ khí Đoàn Phổ kiên định tự tin vang lên, âm thanh vang vọng đại sảnh nương theo hắn bạo phát khí tức Niết Bàn cảnh, chấn động mọi người trong đại sảnh có chút sững sờ.
Giờ phút này Đoàn Phổ được khí thế Niết Bàn cảnh quay xung quanh, biểu lộ mười phần tự tin, trong mắt mọi người vậy mà lộ ra hăng hái.
Mà Đàm Mạn Lạc cùng Triệu Nhật Thiên mấy vị đệ tử thánh địa lần đầu tiên nghe được lời nói thiết cốt chí khí như thế này, trong lòng chấn động, dừng bước quay đầu nhìn về phía Đoàn Phổ.
Đàm Mạn Lạc nghênh tiếp ánh mắt tự tin mà chăm chú của Đoàn Phổ, thần sắc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nàng dường như lần đầu tiên nhìn thấy một Đoàn Phổ như thế.
Mà Triệu Nhật Thiên chú ý biểu lộ Đàm Mạn Lạc bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo:
- Thiên hạ rất lớn, ếch ngồi đáy giếng sẽ chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Đàm Mạn Lạc nhất thời tỉnh táo lại, hừ lạnh nói:
- Hiện tại đột phá Niết Bàn cảnh liền để ngươi cuồng ngạo như vậy rồi?
- Đi thôi!
Tại Triệu Nhật Thiên ra lệnh một tiếng, mọi người nhanh chân rời khỏi Đoàn phủ.
Mà biểu lộ của Đoàn Dục lúc này phát sinh biến hóa, ngạc nhiên nhìn Đoàn Phổ nói:
- Phổ nhi, ngươi thật đột phá Niết Bàn cảnh!
Mà những người khác cũng trầm mặc, nhìn thấy Đoàn Phổ bây giờ, khí thế không lừa được người, thật đột phá Niết Bàn cảnh rồi?
Đoàn Phổ đối mặt ánh mắt Đoàn Dục mừng rỡ chờ đợi, nghiêm túc gật đầu nói:
- Đúng thế phụ thân.
- Tốt!
Đoàn Dục vui mừng vỗ vỗ cánh tay Đoàn Phổ.
Nhưng sau lưng vang lên âm thanh không thích hợp:
- Tốt cho một lá thư bỏ vợ, Đoàn Phổ ngươi vì thể hiện của chính ngươi, bức Đàm quận thủ và người Xích Viêm thánh địa thành tử địch, ngươi muốn hủy Đoàn gia hay sao?
Ánh mắt Đoàn Thuần băng lãnh, cơ hồ hóa thành băng hàn nhìn thẳng Đoàn Phổ.
Kém một chút, kém một chút thôi.
Tay Đoàn Thuần ở sau lưng nắm đến trắng bệch, vốn cho rằng có thể mượn nhờ thế hôm nay thành công chiếm lấy vị trí gia chủ của Đoàn Dục, sau đó lại dựa vào quan hệ với Đàm quận thủ cùng Đoàn gia, thành lập uy vọng trong gia tộc.
Đáng tiếc bởi vì Đoàn Phổ bỏ vợ, Đàm quận thủ cùng Đàm Mạn Lạc làm sao còn có mặt mũi đợi ở chỗ này.
- Nhị bá, đừng tùy tiện chụp cái mũ lên trên đầu ta, hôm nay bọn họ vốn chính là đang đánh mặt Đoàn gia, ngươi còn muốn đi liếm cái mông lạnh của người khác?
- Đoàn gia thành lập mấy trăm năm dễ dàng như vậy bị ngươi nói là hủy? Vinh dự Đoàn gia bị ngươi nói đến không đáng một đồng?
- Nhị bá ngươi có tâm tư gì?
Đoàn Phổ há không biết Đoàn Thuần có tâm tư gì, nhìn thẳng ánh mắt Đoàn Thuần, lạnh lùng nói.
Mà mấy vị trưởng lão phía sau cũng liên tục mở miệng:
- Lần này Đoàn Phổ thiếu suy tính.
- Chuyện diễn biến thành dạng này, đúng là không nên.
Nhưng cũng có trưởng lão một mạch thân cận Đoàn Dục mở miệng nói:
- Cái gì không nên, chẳng lẽ nhìn Đàm Mạn Lạc đánh mặt Đoàn gia chúng ta.
- Không sai, nhìn Đàm Mạn Lạc kia lớn lối như thế, coi là tiến vào Xích Viêm thánh địa thì ngon, dám động thủ ở đại sảnh Đoàn gia chúng ta, quả thực miệt thị Đoàn gia chúng ta, nên cho bọn họ một bài học.
- A, tốt cho một bài học, thế sau này thì làm sao, như thế nào đối mặt Đàm quận thủ cùng Xích Viêm thánh địa?
- Nói dễ nghe, Đoàn gia đối mặt bọn hắn đả kích, Đoàn gia chúng ta cản được không?
Mấy vị trưởng lão tranh luận không nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận