Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 829: Hắc Diễm Hoàng Triều (2)

Sau khi bước vào trong sân, một người hầu trong sân như thường ngày đóng viện cửa lại, người bên ngoài trông thấy cũng không cảm thấy bất ngờ.
Người hầu này đã sớm ở cùng Hứa Du nhiều năm.
Sắc mặt Hứa Du không thay đổi, y nguyên chậm rãi trở lại bên trong nhà chính, mà người hầu này quét dọn xong, như thường ngày bưng trà mang theo bánh ngọt tiến vào bên trong nhà chính châm trà, dâng bánh cho Hứa Du.
Hứa Du nhìn động tác người hầu như thường ngày, nâng chung trà lên mở miệng nói:
- Nay Thiên Hoàng cung phát sinh một kiện đại sự, hoàng đô hỗn loạn, trước đó bảo ngươi đi mua bánh ngọt Hạ xuân đường mà ta thích nhất, không có bị những binh lính kia làm khó dễ chứ.
Người hầu không có đình chỉ động tác của mình, bày đặt bánh ngọt chỉnh tề, giọng nói có chút trầm thấp vang lên:
- Đại nhân phí tâm, tiểu nhân không có chuyện gì.
Hứa Du nghe được lời nô bộc, lộ ra vẻ tươi cười, cầm bốc lên một khối điểm tâm để vào trong miệng, vào miệng tan đi, mồm miệng thơm ngát.
- Tốt, trong khoảng thời gian này hoàng sẽ không quá yên bình, về sau ngươi cứ đợi trong sân, cũng không cần giúp ta mua bánh ngọt.
- Tuân lệnh! Đại nhân.
Người hầu lộ ra một gương mặt thường thường không có gì lạ.
Mà bên ngoài, trên dưới triều đình Thiên Long Hoàng triều tìm tòi Nhiếp Chính cơ hồ đã đạt tới trình độ điên cuồng, không chỉ phải sớm tìm ra Nhiếp Chính, còn muốn tìm ra lý do vì sao Nhiếp Chính muốn ám sát bệ hạ, là thế lực nào chỉ điểm?
..................
Hoàng đô Thiên Long Hoàng triều kinh lịch biến cố lớn như thế, không có khả năng giấu diếm được.
Thời gian không đến một ngày, tin tức chủ nhân Thiên Long Hoàng triều, Long Hoàng Long Giác Ứng bị ám sát bỏ mình liền truyền khắp sáu đại thế lực còn lại của Lăng Thiên vực.
Vài ngày sau, tin tức Nhiếp Chính thành công ám sát Long Giác Ứng cấp tốc truyền đến trong tay các thế lực Lăng Thiên vực.
Hoàng giả của một trong ba đại siêu cấp Hoàng triều Lăng Thiên vực lại bị một tên thích khách ám sát bỏ mình, trong lúc nhất thời danh tiếng Nhiếp Chính vang vọng Lăng Thiên vực như sấm bên tai.
Gây nên thế lực khắp nơi chấn động.
Thời điểm hoàng đô Thiên Long Hoàng triều gió giục mây vần, sáu đại đỉnh tiêm thế lực cũng vì thế mà chấn động.
Đông Vực, Hắc Diễm Hoàng triều lúc đầu một mực ma sát không ngừng cùng Thiên Long Hoàng triều nghe được tin tức này cũng hoảng hốt một trận.
Trong đại điện hoàng cung Hắc Diễm Hoàng triều đột nhiên truyền đến một hồi tiếng cười cởi mở, chính là chủ nhân Hắc Diễm Hoàng triều Hỏa Hoàng đang cười trên nỗi đau của người khác.
- Ha ha, chết cười trẫm, Long Giác Ứng vậy mà bị một thích khách ám sát bỏ mình trong hoàng cung, Thiên Long Hoàng triều mất mặt lớn.
Hỏa Hoàng phía trên cung điện uy nghiêm không thể xem thường đang không để ý hình tượng cười to, mặt mũi thần tử trong triều phía dưới tràn đầy hoảng hốt, mang theo một tia không thể tin.
Trong đó, một vị võ tướng toàn thân sát khí tràn ngập mặt mũi tràn đầy hưng phấn, bước ra một bước cao giọng mở miệng nói.
- Bệ hạ, Thiên Long Hoàng triều hiện tại tất đại loạn, phải chăng chúng ta bắt lấy cơ hội này, phái binh tiến về Trung Vực, đoạt lại linh mạch Trung Vực thuộc về chúng ta.
Trung Vực chính là nơi các đỉnh tiêm thế lực lăn lộn lẫn nhau, đông đảo nhất lưu tông môn, thế gia tọa lạc trong đó, mà bảy đại thế lực cũng có liên quan đến Trung Vực, mà Thiên Long Hoàng triều và Hắc Diễm Hoàng triều ma sát không ngừng bởi vì hai đại Hoàng triều bọn hắn có tính tấn công mạnh, chiếm lĩnh địa bàn giống nhau, thường xuyên bởi vì quặng mỏ, linh mạch các loại tư nguyên phong phú mà tranh đoạt, mà gần đây Trung Vực lại phát hiện một đầu linh thạch sơn mạch to lớn, dài tới mấy ngàn dặm, tạo hóa, bảo vật ẩn chứa trong đó hết sức kinh người, ngay ở gần thế lực hai đại Hoàng triều bọn họ, bởi vậy nhấc lên đấu tranh.
Nghe được lời của vị võ tướng này, từng vị tướng lĩnh còn lại khí thế mười phần phấn khích đứng ra.
- Bệ hạ, đây là đại thời cơ tốt, mạt tướng thỉnh cầu lập tức xuất binh đánh hạ linh thạch sơn mạch.
- Mạt tướng nguyện tiến đến vì bệ hạ đoạt lại linh thạch sơn mạch.
Mà quan văn thấy thế cũng bị bầu không khí của bọn họ phủ lên, nguyên một đám nắm chặt nắm đấm, đây đích xác là một thời cơ cực tốt.
- Chỉ biết đoạt linh thạch sơn mạch? Não các ngươi chứa toàn thứ gì thế, hiện tại là thời khắc Thiên Long Hoàng triều hỗn loạn, chúng ta cần phải đều đoạt hết tất cả địa bàn ở Trung Vực thuộc về Thiên Long Hoàng triều mới đúng.
Một vị quan văn Hắc Diễm Hoàng triều bá khí mở miệng nói.
Theo vị này quan viên lên tiếng, ánh mắt mọi người càng thêm nóng rực.
Quan võ lúc đầu một mực tranh luận cùng quan văn không ngờ bị quan văn quở trách như thế cũng không nóng giận.
Chỉ là ánh mắt lấp lánh nhìn lên Hỏa Hoàng uy nghiêm nồng hậu dày đặc phía trên.
Ánh mắt Hỏa Hoàng lộ ra một cỗ khí tức bạo ngược, kiệt ngao nói:
- Lập tức truyền lệnh Lâm Liệt trấn thủ tại Trung Vực, lập tức khởi binh chiếm lấy linh thạch sơn mạch, Liệt Ưng quân đoàn, Viêm Xà quân đoàn, Xích Hổ quân đoàn có thể tiến về Trung Vực chiếm lấy địa vực Thiên Long Hoàng triều.
- Tuân lệnh!
Tướng lĩnh ba vị quân đoàn nhất thời biến đổi khí thế, vô cùng cuồng bạo, đột nhiên bước ra, sau khi cung kính hành lễ Hỏa Hoàng, rời khỏi đại điện bay lên không trung triệu hoán quân đoàn lập tức tiến về.
Quyết định thật nhanh, Hỏa Hoàng không chút do dự hạ lệnh khai chiến Thiên Long Hoàng triều.
Hỏa Hoàng nhìn bọn họ sau khi rời đi, bên trong ánh mắt lóe qua một tia khôn khéo, lập tức phân phó:
- Thiên Long Hoàng triều đại biến, đường đường Hoàng giả bị ám sát trong hoàng cung, trẫm cũng có nghe nói tên Nhiếp Chính kia, không nghĩ tới hắn lại có thể đâm giết được Long Giác Ứng, hạ lệnh ngành tình báo toàn lực dò xét Nhiếp Chính rốt cuộc là ai, đến cùng vì sao ám sát Long Giác Ứng, hắn được ai chỉ điểm?
Sắc mặt văn võ bá quan trong triều nghiêm nghị, mà có một ít quan viên lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Hỏa Hoàng:
- Chẳng lẽ Nhiếp Chính không phải bệ hạ phái ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận