Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 835: Bên Trong Đông Lăng Thành (1)

Mà Hạng Vũ nhận tin tức Lữ Bố đến, cũng mười phần hưng phấn, bọn họ rốt cục có thể kề vai chiến đấu.
Phía sau Lăng Bình thành, Hạng Vũ, Dạ Lăng Vân các vị tướng lĩnh Đại Tần mang theo Long Kiếm, Hỏa Luyện và chúng cường giả Tuyết Mộ Hoàng triều nghênh đón Lữ Bố cùng Tịnh Lang quân đoàn đến.
Hai mươi dặm bên trên bình nguyên, tiếng gió rít gào, một cánh cửa truyền tống trận to lớn đang chầm chậm mở ra, kim quang lấp lóe, thần quang huy diệu.
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú truyền tống đại trận.
Hỏa Lân Phi đứng ở bên cạnh Dạ Lăng Vân, trông thấy gương mặt Dạ Lăng Vân bình tĩnh có chút kích động, duỗi ra cánh tay thọc Dạ Lăng Vân.
- Thế nào, Phiêu Kỵ đại tướng quân của các ngươi cũng rất mạnh sao?
Hỏa Lân Phi hiếu kỳ hỏi Dạ Lăng Vân, Hỏa Lân Phi cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác bọn họ rất quen thuộc với Dạ Lăng Vân, coi như Hỏa Luyện, Thái Cuồng, Hàn Lẫm những cường giả Chí Tôn cảnh này khi đối mặt với Chí Tôn cảnh Dạ Lăng Vân đều sẽ bảo trì tôn kính nhất định, nhưng bọn người Hỏa Lân Phi lại không có loại lòng kính sợ kia, hoặc là một loại duyên phận kỳ quái của bọn họ, hoặc là bởi vì đêm khuya hôm đó Lăng Vân giáo huấn của bọn họ...
Thế mà mặc dù Hỏa Lân Phi nói rất nhỏ giọng, nhưng ai ở chỗ này không phải người tu vi cao, Long Kiếm, Hỏa Luyện mấy người ở phía trước nghe thấy Hỏa Lân Phi hỏi, sắc mặt Hỏa Luyện co lại, nghe được loại lời này của Hỏa Lân Phi, cũng vểnh tai, muốn nghe xem thực lực Lữ Bố như thế nào.
Chúng cường giả Tuyết Mộ Hoàng triều đều muốn biết Lữ Bố đến đây trợ giúp rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Dạ Lăng Vân mỉm cười, ba đại thần tướng Đại Tần xuất hiện trước nhất chính là Lữ Bố, tiếp xúc nhiều nhất tự nhiên cũng là Lữ Bố.
- Không cần ta nói đâu, chờ Lữ Bố tướng quân đến, các ngươi sẽ rõ ràng.
- Cường giả chân chính căn bản không cần kể ra, các ngươi liền sẽ cảm nhận được sự cường đại của hắn.
Vẻ mặt của mọi người trì trệ, lời này nói thế nào rất không thích hợp.
Hạng Vũ cường đại, bọn họ thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, chẳng lẽ Lữ Bố này cũng là một võ tướng nghịch thiên vượt cấp chiến đấu hay sao?
Đại Tần hoàng triều các ngươi nguyên một đám võ tướng khủng bố như vậy?
Thế mà còn chưa chờ bọn họ lộ ra biểu tình gì, chỉ thấy cửa lớn truyền tống trận mở ra, thông đạo hư không thành lập ổn định.
Trong nháy mắt truyền tống trận mở rộng cửa lớn, bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức kinh khủng tới cực điểm xuất hiện.
Cỗ khí tức kia quá mạnh, để bọn hắn đều cảm giác được một cỗ áp lực thật sâu.
Sắc mặt bọn họ biến hóa, ánh mắt xéo qua nhìn về Hạng Vũ đứng bất động khí thế nặng như núi, sâu như thâm uyên phía trước, tựa hồ bọn họ lại cảm nhận được cảm giác áp bách giống như của Hạng Vũ.
Dưới ánh mắt kinh hãi của bọn họ, một nam tử anh tuấn uy vũ thân cao tám thước, oai hùng vĩ ngạn, đầu đội Tử Kim Quan, người khoát xích bào, người khoác đấu khải đầu thú, eo buộc linh lung sư đai, ngạo nghễ bước ra khỏi truyền tống trận, Phương Thiên Họa Kích trong tay phải nở rộ tia sắc nhọn vô tận huyết sắc, vẻn vẹn chỉ liếc nhìn bọn họ một chút, mọi người cảm giác trong lòng nặng nề, như bị núi lớn ngăn chặn.
Sắc mặt Hạng Vũ một mực vô cùng bình tĩnh nhìn thấy Lữ Bố đến, rốt cục lộ ra ý cười, nhanh chân đi về phía trước.
- Nhị đệ!
- Đại ca!
Hạng Vũ và Lữ Bố đều lộ ra thần sắc vui vẻ, giơ lên nắm đấm lớn lẫn nhau đối một quyền.
Bành!
Đối quyền giống như trò đùa trong mắt mọi người chạm nhau nhau, lực lượng kinh khủng của hai người để hư không đều không thể thừa nhận, dư âm dập dờn, xung quanh nhấc lên khói bụi ngập trời.
Ánh mắt mọi người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, giống như ngốc trệ nhìn hai đạo thân thể kình thiên giống như Thần Ma đứng bất động trong bão cát đầy trời.
Giờ khắc này, bọn họ tựa hồ hiểu rõ lời Dạ Lăng Vân nói.
Tin tức Lữ Bố suất lĩnh Tịnh Lang quân đoàn đi vào Lăng Bình thành, rất nhanh đã bị Đông Lăng thành biết được.
Chúng đệ tử Ngọc Tâm thánh địa bên trong Đông Lăng thành mười phần cảnh giác quan sát bốn phía ngoài thành, để phòng đánh lén.
Truyền tống trận trong thành đang toả ra ánh sáng, mấy trăm vị đệ tử Ngọc Tâm thánh địa đứng thành mấy hàng, biểu lộ dị thường cung kính.
Xích Phong Viêm đứng chắp tay, biểu lộ lạnh nhạt, trong mắt lại lộ ra một tia vui mừng.
Theo truyền tống trận sáng chói quang mang, một hồi tiếng cười lanh lợi truyền đến, làm cho không gian chấn động bập bềnh.
Chỉ thấy phong chủ Ngọc Tâm phong Chu Liễu Thanh vẫn còn phong vận thướt tha, mặt đầy mỉm cười, chậm rãi đi ra khỏi truyền tống trận.
- Bái kiến Chu phong chủ.
Mấy trăm vị đệ tử sau lưng Xích Phong Viêm cùng cung kính chào.
Xích Phong Viêm nhìn dáng người Chu Liễu Thanh, trong mắt ngoại trừ mừng rỡ còn lộ ra một loại tâm tình khác khác.
- Chu sư muội ngươi lần này chạy đến thật sự giúp đỡ đúng lúc.
Sau lưng Chu Liễu Thanh cũng lập tức xuất hiện trên trăm vị đệ tử Ngọc Tâm thánh địa, càng hiển lộ ba đạo khí tức Chí Tôn.
Chu Liễu Thanh nhìn Xích Phong Viêm vẫn đầy tuấn lãng, trong mắt lộ ra tình ý nhàn nhạt, ôn nhu nói:
- Xích sư huynh, tình huống Đông Lăng thành bây giờ rất nguy cấp, sư muội ta làm sao có thể yên tâm Xích sư huynh.
- Chu sư muội!
- Xích sư huynh!
Hai người nhìn nhau không nói gì, hết thảy tình ý đều ngưng thực bên trong ánh mắt.
Khụ khụ, mấy vị trưởng lão Chí Tôn cảnh nguyên một đám xem chừng bốn phía.
Quan hệ giữa Xích Phong Viêm và Chu Liễu Thanh hai đại phong chủ, bọn họ sớm đã hiểu, từ nhỏ hai vị chính là sư huynh muội thân mật không có khoảng cách, chỉ bất quá càng về sau, Chu phong chủ thành thân, trượng phu không phải Xích phong chủ.
Mà trượng phu Chu phong chủ cũng ngoài ý muốn chết trận ba mươi năm trước, mà Chu phong chủ đau mất trượng phu, mới nhớ tới Xích phong chủ trước kia sủng ái nàng, đáng tiếc Xích phong chủ đã lấy vợ...
Sau đó thì biến thành như bây giờ...
Ai hiểu hiểu đều hiểu, không nên hiểu được thì không nên hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận