Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 510: Bắt đầu (2)

Hảo hán thứ tư Tùy Đường, sớm chiếm núi Thái Hành sơn làm vua, tại Dương Châu - đoạt giải nhất đại hội Phản vương, Hùng Khoát Hải đại biểu Tương Châu xuất chiến, đến thời điểm đại hội đã kết thúc, Tùy quân để xuống ngàn cân đè nặng muốn tận giết phản vương, may mắn được Hùng Khoát Hải lực nâng ngàn cân chống đỡ, nhưng bởi vì trong bụng đói khát cộng thêm mệt nhọc bị nghiền nát.
Là một anh hùng!
Một anh hùng hiệp can nghĩa đảm, oanh liệt.
Còn lại không nói, chỉ nói vũ lực đơn độc của Hùng Khoát Hải đã mạnh hơn xa so với mấy người còn lại, cũng là người Lý Chính hiện tại muốn nhất, tuy nhiên Hùng Khoát Hải mới hàng thứ tư, nhưng trước mặt hắn là yêu nghiệt gì.
Đệ nhất Lý Nguyên Bá!
Gặp ai đều là một chùy một người.
Thỏa thỏa cái thế thiên kiêu.
Thứ hai Vũ Văn Thành Đô.
Hai người này độc chiếm một hai vũ lực thiên hạ.
- Hệ thống, triệu hoán Hùng Khoát Hải xuất hiện tại bên ngoài Lâm Ương thành, để hắn tìm đến bản vương!
- Đinh! Chúc mừng kí chủ triệu hoán nhân kiệt Hùng Khoát Hải, bây giờ đang ở ngoài Lâm Ương thành mười dặm, đang tiến về Lâm Ương thành gặp kí chủ.
Lý Chính nghe được tin tức này mặt mũi tràn đầy vui mừng đi ra khỏi phòng.
Mà bên trong cửa thì bọn người Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô, Lý Nho đã sớm chờ đợi lập tức tiến lên nghênh đón.
- Điện hạ!
- Điện hạ tựa hồ có tin tức tốt gì!
Lý Nho nhìn Lý Hãn Thịnh, Lý Viên Lẫm hai người bên cạnh liền vội mở miệng nói, không cho Lữ Bố mở miệng trước.
- Ha ha, người hiểu ta chỉ có Văn Ưu!
Lý sắc mặt nghiêm chỉnh như thường cười to nói với mọi người:
- Giang Lăng Công gần đây thu thêm một vị mãnh tướng đầu nhập vào Tần Vương phủ, biết rõ ta hiện tại cần phải dùng, hai ngày trước đã để hắn đến Lâm Ương thành, chắc hẳn hắn rất nhanh sẽ đến.
Mãnh tướng!
Đám nhân kiệt nghe được cái từ này liền hiểu rõ hôm nay tới đây là một vị đồng liêu.
Đặc biệt là Lữ Bố, Hoa Hùng các võ tướng sáng mắt lên, hôm nay tới đây rất có thể là người thời đại kia của mình, dù sao thời đại mình quá nhiều mãnh tướng.
Thế mà Lý Chính lại nhìn Vũ Văn Thành Đô có chút nghiền ngẫm nói:
- Thành Đô, vị mãnh tướng này có thể là bởi vì ngươi mới đầu nhập vào bản vương, đến từ cố hương của ngươi.
Ừm!
Hai con mắt Vũ Văn Thành Đô bộc phát kim quang sáng rõ, điện hạ nói tới là đến từ của thời đại mình à.
Không biết là người nào?
Vũ Văn Thành Đô nắm chặt Phượng Sí Lưu Kim Thang trong tay.
Mà Lý Nho, bọn người Lữ Bố nghe đến lời này, ánh mắt hơi hơi ảm đạm, nhưng lập tức lại sáng lên.
Lữ Bố đột nhiên vỗ vỗ Vũ Văn Thành Đô:
- Nhị đệ, điện hạ nói người này đến từ quê nhà người, ngươi có thể quen thuộc?
Vũ Văn Thành Đô thấy ánh mắt điện hạ tràn ngập thú vị nhìn mình, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Quê nhà ta có không ít người tài ba, điện hạ không nói, ta khó có thể đoán ra.
Lý Viên Lẫm nghe được lời Vũ Văn Thành Đô, mắt sáng lên, bất động thanh sắc liếc Lý Hãn Thịnh:
Quê nhà Vũ Văn Thành Đô còn có không ít người tài ba.
Thì ra là thế.
Bí mật của Tần Vương sắp bại lộ sao?
Vì sao Tần Vương có thể có nhiều văn thần mãnh tướng như vậy, mà những văn thần mãnh tướng này tựa hồ cũng có chút quen biết, mà lại có một loại cảm giác tín nhiệm bọn họ hình dung không ra.
Ngay tại Lý Hãn Thịnh, Lý Viên Lẫm quét mắt nhìn Vũ Văn Thành Đô đang cùng Lữ Bố nói chuyện, Lý Chính bí ẩn liếc hai người bọn họ một chút.
Sau đó phái người đi nghênh đón Hùng Khoát Hải, mình thì chỉ huy các tướng lĩnh đến đến đại sảnh nội tướng thương thảo chuyện tiếp theo diệt Ương Châu liên minh.
Quả thật không sai, ngay khi các tướng lĩnh tụ tập ở đại sảnh không lâu, thân vệ đã vào đến đưa tin:
- Bẩm báo điện hạ, vị nhân sĩ này đã đưa đến.
Thời điểm thân vệ nói đến nhân sĩ, nghĩ đến hình tượng của Hùng Khoát Hải khóe mắt nhịn không được co lại.
- Tốt! Mời hắn vào!
Lý Chính đột nhiên đứng lên, đình chỉ thương lượng.
Mọi người cũng theo ánh mắt Lý Chính nhìn về phía ngoài cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa có một vị siêu cấp cự hán chiều cao một trượng, eo toàn cục vây, chòm râu mặt sắt, đầu hổ vòng mắt, nhanh chóng quyết đoán đi đến, hành lễ đối với Lý Chính, âm thanh giống như cự lôi vang lên:
- Thảo dân Hùng Khoát Hải bái kiến điện hạ!
- Tốt! Ha ha!
Tốt cho một Hùng Khoát Hải, tốt cho một mãnh tướng!
Lý Chính nhìn Hùng Khoát Hải từ trên xuống dưới, mặt mũi tràn đầy thưởng thức đi qua đỡ hắn lên.
Mà những nhân kiệt khác cũng đang quan sát vị đồng liêu mới tới này.
- Hùng Khoát Hải, đã lâu không gặp!
Chỉ thấy ánh mắt Vũ Văn Thành Đô bình thường vẫn luôn giữ im lặng không ngừng lấp lóe, ánh mắt nhìn Hùng Khoát Hải có chút phức tạp, nói.
Ngay tại thời điểm Hùng Khoát Hải kích động nhìn Lý Chính, nghe được tiếng nói quen thuộc, lập tức quay đầu nhìn qua, ánh mắt hơi hơi trợn to.
- Vũ Văn tướng quân!
- Ha ha, trước đó cảm thán không thể cùng Hùng huynh uống một chén, hiện tại rốt cục có cơ hội.
Vũ Văn Thành Đô đi đến trước mặt Hùng Khoát Hải, vỗ cánh tay cường tráng cười nói.
Hùng Khoát Hải biểu lộ khẽ giật mình, cũng lên tiếng cười nói:
- Đây chẳng phải là ta trèo cao, phải biết trước đó ta không có tư cách có thể cùng Vũ Văn huynh uống một ngụm rượu.
- Ha ha, tốt tốt tốt, muốn uống rượu chúng ta nơi này còn nhiều người.
Chỉ thấy Hoa Hùng nhìn một người có dáng người không sai biệt lắm với mình, trong lòng cảm thấy một cảm giác thân thiết.
- Tại hạ Hoa Hùng!
- Hoa Hùng tướng quân kính đã lâu kính đã lâu!
Hùng Khoát Hải cũng cười ôm quyền nói với Hoa Hùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận