Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 745: Truy Sát (2)

Mọi người bốn phía yên tĩnh, động tác trong tay chậm chạp, tất cả chăm chú nhìn hai người ở trung tâm vụ nổ.
Tuyết Phong Hoàng cùng Mạc Chí Hoa.
Theo hỗn loạn mê vụ bị đẩy ra, ánh mắt mọi người ngốc trệ.
Chỉ thấy Mạc Chí Hoa há miệng, máu tươi không ngừng từ trong miệng chảy ra.
Mà bộ ngực hắn lại bị một cánh tay xuyên thấu, sắc mặt Tuyết Phong Hoàng trước người hắn đều là cười lạnh, nắm chặt trái tim Mạc Chí Hoa
- Nửa bước Chí Tôn ~~
- A ~
Tuyết Phong Hoàng cười lạnh một tiếng, tay đột nhiên nắm chặt.
- Bành!
Toàn bộ thân hình Mạc Chí Hoa vỡ ra, sương máu tứ tán.
- Trốn!
Yến Mộc Huyên lại một lần đụng nhau lui ra, nhìn thấy Mạc Chí Hoa bị giết, Tuyết Phong Hoàng tản ra khí tức nửa bước Chí Tôn trên chiến trường, tròng mắt hơi co lại, hét lớn một tiếng.
Bây giờ cách thời gian bí cảnh mở ra còn có nửa ngày, chém giết ở chỗ này không phải cử chỉ sáng suốt, chỉ có kéo dài thời gian, kéo tới sau khi bí cảnh mở ra rồi chạy thoát.
Đệ tử Ngọc Tâm thánh địa nghe thấy Yến Mộc Huyên rống to, liên tục bạo phát lực lượng mạnh nhất đẩy lui thiên kiêu vây giết mình, trong nháy mắt hướng về nơi xa đào tẩu.
Tuyết Phong Hoàng nhìn bóng người bọn hắn bỏ chạy, trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ:
- Truy!
Sau đó tràn ngập sát ý ánh mắt nhìn về phía Yến Mộc Huyên...
- Ngao!
Một đầu lam long ảnh màu xanh to lớn xuất hiện trên không trung, nghe được Tuyết Phong Hoàng mệnh lệnh, Long Tiển bạo phát ra hàn ý kinh người, chân nguyên hóa long, tốc độ bạo phát gấp ba, phóng tới Bùi Thế Siêu đang đào tẩu.
Mà giờ khắc này, Hỏa Lân Phi và Thái Lôi song hành hai bên hắn, ánh mắt kích phấn cùng một chỗ truy sát Bùi Thế Siêu.
Bốn đại thiên kiêu Ngọc Tâm thánh địa.
Đều phải chết!
Một bên khác Ngọc Lâm Viện cũng bị Phương Thiên Dương, Diệp Hãn Kinh mấy người truy sát!
Mà Yến Mộc Huyên đang bị Tuyết Thiên Phi kéo chặt, nhìn thấy Tuyết Phong Hoàng lao đến, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
...
Các nơi toàn bộ bí cảnh đều bạo phát ra chiến đấu thảm liệt, một đạo một đạo lưu quang xẹt qua không trung, không trung truyền đến một tiếng quát to phá không, đệ tử Ngọc Tâm thánh địa chạy tứ tán, thân hình chật vật, mà sau lưng luôn có mấy thiên kiêu đang đuổi giết.
- Thánh nữ ngươi đến cùng ở nơi nào?
Trong lòng đám đệ tử Ngọc Tâm thánh địa đang chạy trốn bi phẫn cực hạn, cường giả mạnh nhất Ngọc Tâm thánh địa bọn họ hiện tại còn chưa có xuất hiện.
Nàng đến cùng đi nơi nào.
Ngọc Tâm thánh địa tổn thất nặng nề.
Mà giờ khắc này Tiêu Chiến cũng bị Tuyết Phong Diệu cùng Trương Quế Bình bọn bốn người truy sát.
Giờ phút này Tiêu Chiến quần áo tả tơi liều mạng thoát khỏi Tuyết Phong Diệu đuổi bắt.
Mà phía sau Tuyết Phong Diệu cực kỳ hưng phấn, âm thanh vang tận mây xanh.
- Tiêu Chiến, ngươi không phải rất dũng mãnh à, đoạt Phượng Huyết Tham của bản công tử, ha ha.
- Hôm nay ngươi hẳn phải chết.
- Phượng Huyết Tham chung quy là của ta.
- Hống hống hống!
Bọn người Trương Quế Bình lộ ra hưng phấn cực hạn, ánh mắt sáng ngời.
Tiêu Chiến cắn răng nghiến lợi nghe âm thanh của bọn hắn, chỉ có thể liều mạng hướng về phía trước bỏ chạy, không thể dừng lại, một khi bị bọn họ ngăn chặn liền xong rồi.
Đúng lúc này, Tiêu Chiến chạy trốn đột nhiên truyền đến giọng nói của Lý Chính bên tai:
- Tiêu Chiến, dẫn bọn chạy về sơn cốc phía đông.
- Bệ hạ!
Tiêu Chiến mừng rỡ trong lòng, não hải xúc động hô.
Trong đầu Tiêu Chiến nhất thời xuất hiện một đầu lộ tuyến chỉ dẫn.
Mặt mũi Tiêu Chiến tràn đầy hưng phấn há to miệng, cười nhạo đám người Tuyết Phong Diệu phía sau:
- Tuyết Phong Diệu ngươi chính là phế vật, bị lão tử đoạt Phượng Huyết Tham vô năng phẫn nộ, đào tẩu giống con chó, hiện tại lại như chó điên đuổi theo lão tử.
- Ha ha!
Tuyết Phong Diệu nghe được Tiêu Chiến giễu cợt, hai con mắt đỏ huyết, mặt lạnh cùng cực, ngữ khí băng lãnh:
- Tiêu Chiến, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!
- Tới tới tới, vô năng sủa inh ỏi! Ngươi theo đuổi lão tử đi.
Tiêu Chiến lại tăng tốc, phóng tới lộ tuyến Lý Chính cho, mà Tuyết Phong Diệu bốn người đỏ bừng cả mặt, ra sức truy sát.
Hưu!
Tiếng xé gió chói tai xuyên thấu tứ phương, cổ thụ phía dưới liên tục bạo liệt, hình thành một đầu vết cắt to lớn.
Chỉ thấy một người trốn, bốn người truy đuổi, dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, bay về nơi xa.
Không gian không ngừng truyền ra tiếng nổ tung, Tiêu Chiến dần dần dẫn Tuyết Phong Diệu đi vào trong sơn cốc Lý Chính chỉ dẫn, bốn phía đều là núi, cổ thụ che trời già thiên tế nhật, vạn vật yên tĩnh.
Ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên, xa xa đã trông thấy Tần Hoàng bệ hạ hắn sùng bái nhất đang đứng vững trên cây cổ thụ cao nhất.
Trong cơ thể đột nhiên hiện ra ra vô tận chân nguyên, tốc độ lại tăng nhanh gấp đôi, lao tới chỗ Lý Chính.
Tuyết Phong Diệu trông thấy tốc độ Tiêu Chiến lại tăng nhanh, ánh mắt kiên định, liều chết đi theo.
- Tham kiến bệ hạ, Minh Nguyệt quý phi!
Tiêu Chiến kích động nhìn Lý Chính, vô cùng cung kính hành lễ.
Trên đại thụ to lớn, lá cây xung quanh rậm rạp, Lý Chính mang theo ý cười nhu hòa nhìn Tiêu Chiến.
Mà Tiêu Chiến dừng lại, hấp dẫn ánh mắt bốn người Tuyết Phong Diệu đang ở không trung phía sau, mà bọn họ không có chú ý tới Lý Chính bị cây lá rậm rạp ngăn cản.
- Tiêu Chiến, ngươi làm sao không chạy nữa?
- Hôm nay ngươi hẳn phải chết, thánh chủ Ngọc Tâm thánh địa các ngươi đều lưu không được, ta nói.
Tuyết Phong Diệu nhìn Tiêu Chiến ngừng lại, trong lòng mười phần phấn chấn, điên cuồng kêu gào.
Thân hình khẽ động, trong nháy mắt vọt tới sau lưng Tiêu Chiến, ánh mắt vô cùng hung tàn.
Mà sau khi tới gần Tiêu Chiến, Trương Quế Bình phát hiện hai người đang đứng trên cổ thụ phía trước Tiêu Chiến, thân hình đột nhiên trì trệ.
Tròng mắt hắn hơi co lại, nam tử đứng trên đó đang cười nhạt nhìn bọn hắn mặc dù không có một tia khí thế tiết lộ ra, thế nhưng một cỗ khí chất uy nghiêm không cách nào hình dung, bất kỳ kẻ nào hắn thấy qua trước giờ đều không cách nào so sánh vẫn hiển hiện rõ ràng trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận