Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 348: Xung Đột (1)

Nam tử chó săn bên cạnh Diệp Lương Thần tức giận chửi mắng Diệp Phong.
Diệp Phong nghe được câu này, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm tới nam tử.
Nam tử bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Diệp Phong nhìn chầm chầm nhất thời kinh hãi, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hai chân run nhè nhẹ.
Diệp Lương Thần nhìn chó săn bên cạnh lộ ra ánh mắt e ngại, không khỏi xấu hổ.
“Đồ vô dụng!”
Thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình, không ít người trước đó có chút địch ý càng lộ ra biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác.
Thời điểm Diệp Lương Thần thấy Thượng Quan Mộ Hoàng cũng hứng thú nhìn Diệp Phong, lửa giận càng bị thiêu đốt trong lòng nhưng cũng hiểu rõ hiện tại là trường hợp nào, nếu như động thủ, coi như đánh bại Diệp Phong, cũng sẽ chỉ làm hắn càng mất mặt.
- Tốt tốt tốt! Diệp Phong xem ra ngươi cánh cứng cáp, bây giờ ta không khinh dễ ngươi... Chờ ngươi đột phá Tông Sư cảnh, ta sẽ lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi!
Mặt mũi Diệp Lương Thần tràn đầy nộ khí liên tiếp nói mấy chữ “Tốt”.
Mà Diệp Phong nghe nói như thế căn bản không hề bị lay động, một đám ếch ngồi đáy giếng thôi, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mới đột phá Tông Sư cảnh, cũng chỉ có ở loại địa phương nhỏ này mới dám sủa inh ỏi, ra đi ra bên ngoài kiến thức đến chân chính thiên kiêu liền sẽ rõ ràng mình rốt cuộc buồn cười biết bao.
Diệp Phong trước đó một mực ở bên trong Tần phủ, được nhìn thấy thực lực chân thực của mãnh tướng như Phan Phượng, Tưởng Bá, sao lại coi trọng thiên tài chỉ là một Tông Sư sơ kỳ, huống chi đệ nhất thiên kiêu Tần thiếu chủ nhà mình có thể một mực áp chế Đại Hiên hoàng triều, còn Tần Vương cùng một đám yêu nghiệt của Tần Vương phủ kia nữa.
Diệp Phong nhớ tới Hoa Hùng, Trương Hợp, Dạ Lăng Vân mấy người cùng hai vị chiến thần Lữ Bố, thần tướng Vũ Văn Thành Đô làm cho tất cả mọi người đều bị bao phủ bên trong cái bóng mờ to lớn của bọn họ bên trong Tần Vương phủ, trong đầu Diệp Phong lóe qua bóng người như là Ma Thần của bọn họ, trong lòng không tự chủ run lên.
Tuy tuổi tác Diệp Phong nhiên nhỏ hơn Diệp Lương Thần nhiều, nhưng kiến thức thì như là người lớn so với tiểu hài tử.
Nhìn Diệp Lương Thần ở chỗ này diệu võ dương oai, quả thật cảm thấy rất buồn cười.
Khi chó săn bên cạnh Diệp Lương Thần trông thấy Diệp Phong đột nhiên run lên, nghĩ rằng Diệp Phong sợ Diệp Lương Thần, lập tức cảm thấy đến lúc mình nên ra tay, giễu cợt nói:
- Công tử, ngươi thật quá nhân từ, theo ta thấy, không phải ai cũng có thể đột phá Tông Sư cảnh, có một ít người có khả năng cả một đời đều không đột phá nổi.
Mà Diệp Phong không thèm nhìn thẳng tên chó săn này, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Con kiến hôi, ngươi để ý hắn, quả thực là vũ nhục với mình.
- Hừ!
Diệp Lương Thần nhìn Diệp Phong trầm mặc không nói, lập tức lạnh hừ một tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình.
Mà một số người cười trên nỗi đau của người khác nhìn thấy tình huống như thế lộ ra thần sắc thất vọng.
Nếu đánh nhau thì tốt rồi, không chỉ có thể nhìn một cảnh phim, đến lúc đó còn có thể truyền ra một số lời đồn.
Diệp gia đệ nhất thiên tài Diệp Lương Thần vừa mới đột phá Tông Sư cảnh bởi vì sợ thiên phú Diệp Phong mà tận lực chèn ép.
Cái gì Diệp gia nội đấu, cái gì Diệp gia không chào đón người ngoại lai.
Đến lúc đó khẳng định lời đồn đại sẽ tăng tố lan rộng.
Đối với một vài gia tộc mà nói, Diệp gia càng có phiền phức càng tốt.
Chuyện này tuy để bọn công tử lầu ba lâm vào xấu hổ, nhưng được mấy công tử biết ăn nói chỉ huy, rất nhanh lại lâm vào tràng cảnh náo nhiệt.
Theo mọi người càng uống càng nhiều rượu, đề tài đàm luận một cái tiếp theo một cái, sau đó lại có người đem thoại đề chuyển dời đến trên người Lý Chính vừa rồi mới gặp.
- Các ngươi nói, thanh niên trẻ tuổi vừa mới kia đến cùng là thân phận gì, vậy mà có thể lên lầu bốn, phải biết ngay cả Diệp công tử cũng không có tư cách lên lầu bốn.
- Ừm, không biết, có thể là đại nhân vật địa phương khác tới đây!
- Đúng đúng, quý công tử vừa mới cái kia khí thế bất phàm, gặp hắn dường như nhìn thấy gia chủ vậy!
- Đúng vậy, ta từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua người trẻ tuổi có khí thế như thế.
Người bên cạnh bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Mà lũ chó săn đang ở bên cạnh Diệp Lương Thần vuốt mông ngựa nhìn thấy mọi người Lý đàm luận Chính như thế, nhất thời lộ ra vẻ khó chịu.
Lập tức mượn nhờ hơi men trong người mà kêu gào nói:
- Các ngươi cũng đừng tiếp tục khen người khác, ai nói Diệp công tử chúng ta không bằng hắn, hiện tại Diệp công tử đột phá Tông Sư cảnh, nhất định có thể lên lầu bốn.
- Không sai, người nào nói Diệp công tử chúng ta không bằng hắn.
- Đúng vậy!
Mà Diệp Lương Thần bị bọn họ tâng bốc lâng lâng, sắc mặt ửng hồng, không biết bởi vì hơi men hay còn vì cái gì, chỉ thấy hắn vung tay:
- Đi! Hôm nay bổn công tử mang các ngươi lên lầu bốn mở rộng tầm mắt.
- Tốt!
- Vậy xin đa tạ Diệp công tử!
Một vài công tử tiểu thư hiếu kỳ lầu bốn sẽ có cảnh tượng gì lục tục đáp lời.
Trong lúc mọi người lên tiếng, Diệp Lương Thần dẫn bọn họ vừa mới chuẩn bị đi lên thì
Vũ Vương cùng bọn người Lý Chính vừa hay đi xuống.
Lúc này, tất cả người đưa mắt nhìn nhau!
Lý Chính nhìn phía dưới một đám công tử ca muốn xông tới, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò.
Mà Vũ Vương thì ở phía trước Lý Chính, khi Vũ Vương nhìn thấy tình huống như thế, trán hơi nhíu, thế mà cũng không nói gì thêm, lập tức đi xuống.
Phía dưới, đám thiên tài Yến Hoang thành trông thấy lại có hai vị công tử trẻ tuổi từ phía trên đi xuống, lục tục tò mò nhìn một đoàn người Lý Chính.
Trong lòng nổi lên nghi hoặc, hai vị này là ai, làm sao từ trước tới nay chưa từng gặp qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận