Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 453: Kế Sách (1)

- Ừm, các ngươi rất không tệ, đặc biệt là Tri Tiết, bản vương cũng không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể độc chiến hai vị đường chủ Niết Bàn cảnh hậu kỳ.
Lý Chính nghe xong Khúc Tĩnh Kỳ hồi báo, tán thưởng bọn hắn, đặc biệt là ngạc nhiên nhìn Trình Giảo Kim.
- Hắc hắc, thật ra hôm qua cũng là vận khí, nếu như chiến đấu chân chính, Lão Kim ta chắc sẽ đánh không lại Thái Qua kia.
Trình Giảo Kim hàm hậu nở nụ cười, mang theo ánh mắt cảm động nhìn Lý Chính, hắn biết Lý Chính sợ hắn xảy ra ngoài ý muốn, đặc biệt trước hết để cho Lữ Bố đến đây âm thầm bảo hộ.
Mà Trình Giảo Kim chuyển hướng nhìn Lữ Bố cũng lộ ra ánh mắt cảm kích, đa tạ Lữ Bố viện thủ, để hắn không mất mặt ở trước mặt thủ hạ.
Lữ Bố nhìn ánh mắt Trình Giảo Kim cảm kích, khẽ vuốt cằm, lập tức nói với Lý Chính:
- Điện hạ, Chương Hàm đã tới, nếu không chúng ta trực tiếp giết qua, diệt luôn Huyết Hoành bang bên trong Ứng Thiên quận, sau đó lại làm thịt lão bang chủ gì đó, chiếm lĩnh toàn bộ địa bàn Huyết Hoành bang.
Trương Thiên Bảo, Trần Giáp mấy vị cừ soái nghe được phương pháp Lữ Bố nói ra tràn ngập bá khí, ánh mắt không khỏi sáng lên, tràn ngập kính ngưỡng nhìn Lữ Bố.
Không hổ là Lữ Bố tướng quân, quả nhiên bá khí vô song.
Lý Chính bất đắc dĩ nhìn Lữ Bố, Phụng Tiên làm sao vẫn không có tiến bộ, chắc phải để hắn xem thêm nhiều sách.
- Phụng Tiên đừng vội, hiện tại còn không phải lúc.
Lý Chính an ủi tâm tình hưng phấn của mọi người vừa mới bị Lữ Bố phủ khơi lên.
- Không sai, Lữ tướng quân hiện tại cũng không phải thời điểm diệt Huyết Hoành bang.
Lý Nho hơi hơi cười khổ nhìn Lữ Bố.
- Nếu như chúng ta bây giờ lập tức diệt Huyết Hoành bang, như vậy chúng ta rất có thể cùng lúc đối mặt Kinh Sát bang, Hồng Tinh hội, Thanh Trúc hội tam đại thế lực, lấy thực lực Hoàng Cân giáo hiện tại căn bản không thể đỡ nổi bọn họ, đến lúc đó Tần Vương phủ chúng ta tất sẽ bại lộ, đây sẽ làm vỡ kế hoạch chúng ta muốn thầm chưởng khống Ương Châu.
- Đến lúc đó Tân hoàng và Vũ Vương nhất định sẽ cảnh giác chúng ta cao hơn một tầng.
Mọi người nghe được Lý Nho giải thích, mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, trách không được điện hạ vẫn muốn che giấu.
Không trách những thứ Hoàng Cân cừ soái, bởi vì bọn hắn cũng chẳng qua là một người bình thường thân ở bên trong Hoàng Cân giáo, cũng không có nghĩ qua cục diện dạng này.
- Vậy chúng ta bây giờ nên như thế nào chiếm lĩnh Ứng Thiên quận, bức Huyết Hoành bang ra khỏi Ứng Ương phủ?
Lý Chính nhìn Lữ Bố lộ ra biểu lộ hổ thẹn trực tiếp dời đi đề tài.
Hiện tại Lý Chính, Lữ Bố, Lý Nho ba người đều không thể ra tay, nhiều nhất trợ giúp Chương Hàm bọn người bày mưu tính kế, mà chỉ cần kéo lấy Huyết Hoành bang sau ba tháng, Lý Chính lại có thể triệu hoán nhân kiệt, đến lúc đó sẽ chỉ thoải mái hơn.
- Cái này...
Mọi người nghe được Lý Chính nói lên vấn đề cúi đầu không nói, lại thế nào muốn cũng nghĩ không ra những biện pháp khác, mà ánh mắt chậm rãi chuyển qua trên người Chương Hàm, muốn nhìn một chút vị thống soái mới đến có biện pháp nào.
Mà Lý Chính, Lý Nho mấy người cũng nhìn về phía Chương Hàm.
Lúc này Chương Hàm cúi đầu nặng lông mày suy tư biện pháp, cảm ứng được ánh mắt của mọi người, Chương Hàm ngẩng đầu lên, khuôn mặt cương nghị nói:
- Hiện tại chúng ta cần ngăn cản Huyết Hoành bang sắp tới toàn lực tấn công, sau đó lại nghĩ biện pháp giải quyết Huyết Hoành bang.
Nghe được lời Chương Hàm, mấy vị Hoàng Cân cừ soái liên tục giật mình: Vừa rồi không phải nói Huyết Hoành bang còn muốn kéo dài thời gian, không có tính toán tấn công Vân Thành, làm sao hiện tại muốn toàn lực tấn công Vân Thành.
Mà Trình Giảo Kim, Khúc Tĩnh Kỳ thì nhíu chặt chân mày, trong lòng không ngừng tính toán lời Chương Hàm nói.
Chương Hàm nhìn thấy bọn hắn nghi ngờ giải thích:
- Trước đó Huyết Hoành bang muốn trì hoãn thời gian, không nghĩ nhanh như thế chiếm lĩnh Vân Thành, nhưng sau khi qua một trận chiến với Trình tướng quân sẽ để bọn hắn phát hiện Hoàng Cân giáo không có tượng yếu đuối như bọn họ tưởng, lại thêm chúng ta mới tăng một trăm ngàn đại quân, đã đầy đủ có thể uy hiếp được Huyết Hoành bang bên trong Ứng Thiên quận, bởi vậy bọn họ rất có thể sẽ dốc toàn lực công đánh chúng ta, một khi tiêu diệt Hoàng Cân giáo chủ lực chúng ta tại Vân Thành, bọn họ đối phó Hoàng Cân giáo trì hoãn thời gian sẽ càng yên tâm hơn.
- Chương tướng quân, vậy chúng ta bây giờ nên như thế nào?
Nghe xong Chương Hàm giải thích, mặt mũi Khúc Tĩnh Kỳ tràn đầy chăm chú nhìn về phía Chương Hàm, hiển nhiên đã hoàn toàn công nhận thống soái của mình.
Mà còn lại năm vị cừ soái cũng nhìn về phía Chương Hàm, chờ đợi chỉ thị của hắn.
Mà trong ánh mắt Lý Nho nhìn về phía Chương Hàm cũng lộ ra một vệt tinh quang, không hổ là danh tướng Đại Tần, quả nhiên danh bất hư truyền, nhanh như vậy đã có thể dự liệu được bước kế tiếp Huyết Hoành bang hành động.
- Chúng ta bây giờ cần chính là chờ, chờ đợi cơ hội, chỉ cần ngăn cản sự tấn công của bọn họ, đến lúc đó bất luận chiến cục gì đều thay đổi trong nháy mắt, chúng ta có thể nắm lấy cơ hội một kiếm phải trúng!
Chương Hàm đứng thẳng thân thể, ngữ khí lãnh tuấn nói, một loại tự tin có bên trong mà bên ngoài phát ra, để người bên cạnh cảm thấy tin phục một cách tự nhiên.
- Mà ưu thế lớn nhất chúng ta bây giờ chính là Chương tướng quân.
- Huyết Hoành bang coi như biết có một trăm ngàn đại quân tiếp viện, cũng không nghĩ ra sẽ thêm ra một vị thống soái Niết Bàn cảnh, đây là sai lầm lớn nhất của bọn họ, đây cũng là một át chủ bài quan trọng để chúng ta có thể giữ vững Vân Thành.
Khúc Tĩnh Kỳ mang theo ánh mắt cung kính theo Chương Hàm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận