Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 816: Phái Binh

- Vậy ba thành của chúng ta tại Nghiễm Dương cương vực nên như thế nào?
Ngọc Yên trưởng lão nhíu mày hỏi.
Nghe được lời này, đặc biệt là Tiêu Chiến hơi động lòng, Ngọc Thu Huy nheo mắt, ánh mắt lấp lóe không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt của mọi người cũng ẩn ẩn nhìn về phía phương hướng Tiêu Chiến.
Ba thành, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng đã là một trọng địa mở ra phòng ngự Nghiễm Dương cương vực, nếu như từ bỏ, thực sự có chút đáng tiếc.
Nhưng bây giờ Nghiễm Dương cương vực đã bị Đại Tần hoàng triều chiếm đoạt, ba thành trở thành cái đinh trong mắt Đại Tần hoàng triều, nhất định sẽ thu hồi ba thành lại.
Nếu như không buông bỏ, rất có thể sẽ hai tuyến khai chiến, độ khó khăn lớn.
Ba thành này cũng đã là sách lược mà Ngọc Tâm thánh địa mấy lần chăm chú, đặc biệt là Tiêu Chiến và mấy vị đệ tử hạch tâm kiệt xuất, bọn họ nhọc lòng chiếm được, mở ra cục diện Nghiễm Dương cương vực.
Mà đặc biệt lấy Tiêu Chiến ba mươi tuổi đột phá Chí Tôn cảnh, phá vỡ ghi chép ngàn năm qua của Ngọc Tâm thánh địa, đạt được đông đảo trưởng lão coi trọng.
Mà Ngọc Thu Huy lớn Tiêu Chiến mười tuổi.
Ánh mắt Ngọc Tâm thánh chủ lưu động, giống như có lẽ đã có chỗ quyết định, nhìn về phía Tiêu Chiến, vừa định muốn mở miệng.
Ngọc Thu Huy đã lui sang một bên đứng ra mở miệng nói:
- Thánh chủ, hiện tại tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, nếu như còn giữ lại ba thành Nghiễm Dương cương vực, chúng ta rất khó giữ vững, hơn nữa còn sẽ chia sẻ binh lực, ta cho rằng chúng ta nhịn đau từ bỏ ba thành Nghiễm Dương cương vực, đem toàn bộ thực lực đặt ở Ngự Tâm cương vực, chống cự Tuyết Mộ Hoàng triều cùng Đại Tần hoàng triều tấn công.
Tất cả trưởng lão nhìn Ngọc Thu Huy biểu hiện ra một bộ dáng vì Ngọc Tâm thánh địa mà nỗ lực, đại nghĩa lẫm nhiên, âm thầm lắc đầu.
Trong lòng Ngọc Thu Huy suy nghĩ gì, những trưởng lão này sao lại không rõ ràng, các trưởng lão một mực chống đỡ Ngọc Thu Huy cũng không nhịn được âm thầm thở dài.
Thánh tử từ khi Tiêu Chiến xuất hiện, càng ngày càng mất trí, liên tiếp phạm sai lầm.
Vốn lần này đàm phán liên minh với Đại Tần hoàng triều thất bại, đã có trách nhiệm ở đây.
Mà bây giờ ở trước mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, còn tiểu tâm tư suy nghĩ đối phó Tiêu Chiến, ngươi để thánh chủ, các vị phong chủ thấy thế nào, ngày sau làm sao để đệ tử phía dưới chịu phục.
Bố cục nhỏ.
Bố cục quá nhỏ.
Quả nhiên, Phong chủ Ngọc luyện phong Xích Phong Viêm nhìn Ngọc Thu Huy đầy vẻ khinh thường, trực tiếp biểu lộ ra trên mặt, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến tràn đầy thưởng thức.
Khi Ngọc Thu Huy cứ nghĩ ý nghĩ của mình sẽ nhận được nhất trí tán đồng, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại phát hiện giờ phút này bầu không khí có chút không đúng, những trưởng lão kia nguyên một đám dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn.
Sắc mặt Ngọc Thu Huy biến hóa, hắn trong nháy mắt tỉnh ngộ, hắn nói nhường ra ba thành Nghiễm Dương cương vực không có sai, nhưng sai ở chỗ không nên là hắn nói, để trưởng lão lúc đầu ủng hộ hắn thất vọng đối với thái độ của hắn hiện tại.
Trong lòng Ngọc Thu Huy giờ phút này tồn tại một tia hối hận, nhưng càng nhiều hơn chính là hận ý dành cho Tiêu Chiến.
Muốn không phải Tiêu Chiến, mình làm sao có thể sẽ làm ra chuyện xấu lớn như vậy, đều do Tiêu Chiến.
Ngọc Thu Huy giờ phút này hận Tiêu Chiến đến đỉnh phong.
Tiêu Chiến nhìn Ngọc Thu Huy trợ công cho mình, đối mặt Ngọc Tâm thánh chủ đang muốn mở miệng, nói:
- Thánh chủ, thánh tử nói không sai, chúng ta nên từ bỏ ba thành Nghiễm Dương cương vực, chúng ta đã có thể chiếm một lần, liền có thể đoạt lấy lần thứ hai.
- Ta tin tưởng người thắng cuối cùng của trận đại chiến này thuộc về Ngọc Tâm thánh địa chúng ta.
Tiêu Chiến tràn ngập tự tin, tiếng nói vang vọng đại điện.
Để tất cả đệ tử hạch tâm có mặt ở đây dự thính mười phần phấn chấn, kính ngưỡng nhìn Tiêu Chiến.
Dù sao ba thành này là do Tiêu Chiến dốc hết tâm huyết trải qua trùng điệp nguy cơ mới chiếm lấy, bây giờ vì đại cục Ngọc Tâm thánh địa, không chút do dự từ bỏ thành quả của mình.
Làm sao không khiến người ta kính nể.
Ánh mắt Các Trưỡng lão nhìn về phía Tiêu Chiến càng thêm hiền lành, bát đại phong chủ thấy Tiêu Chiến tỏ thái độ, chậm rãi gật đầu.
Tiêu Chiến có thể làm được việc lớn.
Giờ phút này rất nhiều người đều cầm Ngọc Thu Huy ra so sánh cùng Tiêu Chiến.
Luận bố cục luận khí phách, Tiêu Chiến toàn thắng Ngọc Thu Huy.
Luận thực lực thiên phú, Tiêu Chiến càng thắng Ngọc Thu Huy một bước dài.
Luận năng lực, Tiêu Chiến có thể vì Ngọc Tâm thánh địa mở rộng lãnh thổ, đánh vỡ phòng ngự Nghiễm Dương cương vực, thành công đánh hạ ba thành.
Mà Ngọc Thu Huy làm chuyện đơn giản như đi liên minh cùng Đại Tần hoàng triều còn làm không xong.
Có lẽ nên đổi một vị thánh tử.
Không ít người lấp lóe ánh mắt, trong lòng toát ra một ý nghĩ như vậy.
Ngọc Tâm thánh chủ thấy Tiêu Chiến lấy đại cục làm trọng, chủ động đưa ra ý rút lui ba thành, hết sức hài lòng nói:
- Rất tốt, Tiêu Chiến, ngươi vì Ngọc Tâm thánh địa nỗ lực hết thảy, chúng ta đều nhìn ở trong mắt, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Tiêu Chiến cung kính nói:
- Chiến vì thánh địa là vinh diệu của Tiêu Chiến ta.
Ngọc Tâm thánh chủ nhìn Tiêu Chiến tỏ thái độ, trong lòng càng hài lòng hơn, nhìn Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, ngữ khí biến đổi, khí tức vô cùng uy nghiêm bao phủ đại điện.
- Chúng ta từ bỏ ba thành Nghiễm Dương cương vực, toàn lực chống cự biên vực Ngự Tâm cương vực, thế tất ngăn cản Tuyết Mộ Hoàng triều cùng Đại Tần hoàng triều tấn công.
- Tuân lệnh!
Mọi người cùng trả lời, nguyên một đám cường giả toàn bộ Ngọc Tâm thánh địa nhất thời bạo phát khí tức, khí thế ngút trời.
Ngọc Tâm thánh địa lần này thương nghị xong không ngừng phái ra cường giả, đệ tử tiến về Ngự Tâm cương vực, ngay cả bát đại phong chủ Thánh Võ cảnh cũng đều xuất mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận