Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 783: Khúc Nhạc Dạo (1)

Lúc gia chủ tam đại gia tộc tiến vào đại điện hội nghị, mọi người yên tĩnh, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía ba vị gia chủ.
Không ít người đồng thời khẽ gật đầu.
Muốn bọn họ ra người lại bỏ vốn, không cần suy nghĩ.
Ba người an vị, nhìn thấy mọi người tỏ thái độ, Mạc Hâm Văn mỉm cười nhìn mọi người, Mã Lâm Phong cùng Phan Bác Kiến cũng hiền lành nhìn gia chủ đến đây chào hỏi.
Đợi sau khi mọi người tới đủ, Trương Mặc Ôn mặt mỉm cười mới chỉ huy Hí Chí Tài mấy vị tâm phúc tiến vào đại điện hội nghị.
Mọi người nhìn thấy Trương Mặc Ôn đến, liên tục ngậm miệng lại, ánh mắt lưu chuyển trên người bọn người Trương Mặc Ôn cùng Hí Chí Tài.
Trương Mặc Ôn bước đi lên chủ vị, sau khi tự nhiên ngồi xuống, cởi mở mở miệng nói:
- Chư vị lần này triệu tập các ngươi đến, chắc hẳn các ngươi đã biết được.
Ngự Tâm cương vực cùng Ngọc Tâm thánh địa giao chiến mười phần thảm liệt, đã bị Ngọc Tâm thánh địa đánh hạ mười lăm tòa thành trì, mà phía sau Ngọc Tâm thánh địa còn liên tục không ngừng phái tới cường giả, bởi vậy Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta lại một lần nữa chiêu mộ cường giả các thế lực tham quân tiến về Ngự Tâm cương vực bảo vệ quốc gia.
- Mỗi một tòa đại thành chí ít lại phái một vị Chí Tôn cảnh, mười vị Tôn giả m Dương cảnh, ba mươi vị cường giả Tạo Hóa cảnh, năm mươi vạn đại quân tiến về Ngự Tâm cương vực.
- Triều đình dự định lần này trực tiếp đoạt lại mười lăm thành Ngự Tâm cương vực và ba thành của Nghiễm Dương cương vực, đẩy Ngọc Tâm thánh địa đến biên cảnh giao chiến, sau lsại tấn công lĩnh vực Ngọc Tâm thánh địa.
- Đến lúc đó cường giả chúng ta phái ra chính là đại công thần.
Mọi người nghe được lời Trương Mặc Ôn, trong lòng hiểu rõ.
Đối với việc triều đình đuổi đi Ngọc Tâm thánh địa, nói đùa nghe một chút là được. Nếu như có thể đuổi đi Ngọc Tâm thánh địa, sẽ còn mất đi nhiều thành trì như vậy, Ngọc Tâm thánh địa cũng không phải ăn chay, bọn họ nếu không có chuẩn bị vạn toàn, sao lại khai chiến cùng Tuyết Mộ Hoàng triều?
Mà một lần tiến về đại chiến với Ngọc Tâm thánh địa là không thể tránh né, đến lúc đó ngay cả cường giả Thánh Võ cảnh cũng sẽ xuất hiện, căn cứ tiểu tính tình của triều đình, người những thế lực mình phái ra rất có thể sẽ trở thành pháo hôi.
Mọi người một mảnh trầm mặc, ánh mắt xéo qua không ngừng nhìn về ba vị gia chủ an vị phía trước.
Mạc Hâm Văn, Phan Bác Kiến cùng Mã Lâm Phong liếc nhau, Mạc Hâm Văn chậm rãi mở miệng nói trong ánh mắt mong đợi của mọi người:
- Thành chủ, chúng ta cũng có một lòng hiệu trung triều đình, trước đó chúng ta vì Tuyết Mộ Hoàng triều đã phái ra chủ lực gia tộc mình tiến về chiến trường, bây giờ trong gia tộc người già thì quá già, tàn đều tàn, bọn họ ngược lại cũng muốn đi, nhưng bọn họ vừa đi quả thực chỉ là liên lụy đồng đội.
- Nếu như triều đình cần truyền bổ sung tư nguyên đến chiến trường tiền tuyến, chúng ta ngược lại còn có thể nghĩ biện pháp, nhưng về người mà nói, thực sự có chút khó khăn, không phải không ra, chỉ sợ liên lụy đồng đội.
Mã Lâm Phong tiếp lời Mạc Hâm Văn, nói tiếp:
- Lúc ấy gia tộc bọn ta vì chống cự Ngọc Tâm thánh địa đã phái ra phần lớn cường giả, bây giờ cường giả trong gia tộc thưa thớt, nếu như lại phái bọn hắn ra, trong gia tộc trống rỗng, vạn nhất Ngọc Tâm thánh địa đột nhiên đến đánh lén Quế Nghiễm thành nên làm cái gì? Chúng ta như thế nào ngăn cản?
- Đúng vậy.
- Chúng ta cũng muốn phái người tiến về chiến trường, vì triều đình tận một phần lực nhưng điều kiện lại không cho phép.
- Hiện tại trong gia tộc mình thưa thớt cường giả, duy trì gia tộc sinh hoạt đều có chút khó khăn.
Người phía dưới mồm năm miệng mười bắt đầu khe khẽ bàn luận.
m thanh không ngừng truyền đến trong tai Trương Mặc Ôn, cứ nghĩ Trương Mặc Ôn nhất định đang vô cùng oán giận trong lòng, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn cười!
Mặt ngoài, Trương Mặc Ôn lộ ra vẻ âm trầm, bất đắc dĩ nói:
- Như vậy đi, bản thành chủ xem các ngươi có chút khó khăn, đã như vậy các ngươi có người ra người, không ai cống hiến một chút dược tài, đan dược những tư nguyên này như thế nào?
Mọi người nhìn thấy sắc mặt Trương Mặc Ôn âm trầm, trong lòng cười một tiếng, một số người liên tục vui vẻ nói:
- Thành chủ quả nhiên anh minh!
- Thành chủ khoan hồng độ lượng.
Nhưng còn có một số người lại trầm mặc xuống, ánh mắt nhìn chăm chú Trương Mặc Ôn, không có khả năng, lấy tâm tư xảo trá của Trương Mặc Ôn làm sao có thể sẽ nhanh đáp ứng như vậy.
Hắn nhất định còn có hậu thủ.
Mạc Hâm Văn cùng Phan Bác Kiến, Mã Lâm Phong liếc nhau, càng cẩn thận nhìn một đoàn người phủ thành chủ đang lộ ra sắc mặt như thường, bộ mặt bình tĩnh, trong lòng đột nhiên trầm trọng thêm một phần, Trương Mặc Ôn khác thường như thế tất có chiêu trò.
Theo bầu không khí càng ngày càng an tĩnh, chủ nhân một số thế lực đang hưng phấn cũng phản ứng lại, nguyên một đám cảnh giác nhìn Trương Mặc Ôn.
Ngay thời điểm đại điện hội nghị dần dần an tĩnh, không có bất kỳ người nào chú ý tới ở trên không, hai bóng người đang dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống toàn bộ thành chủ phủ.
- Hí Chí Tài không hổ là Hí Chí Tài, vừa hay một mẻ hốt gọn thủ lĩnh những thế lực này, không cần lại uổng phí công phu.
Tôn Vũ “Dò xét” lấy cảnh tượng trong đại điện hội nghị, tâm bình khí hòa nói, trong mắt mang theo vui mừng tán thưởng Hí Chí Tài.
Còn bên cạnh Trang Chu híp lại hai con mắt, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tay ở sau lưng không ngừng biến ảo hư không, gợn sóng hư ảnh trong suốt lặng yên không tiếng động bao phủ toàn bộ phủ thành chủ, dường như ngăn cách toàn bộ thời không, cách ly toàn bộ phủ thành chủ ra khỏi phiến thiên địa này.
Mà bên trong bọn người Trương Mặc Ôn, Mạc Hâm Văn lại không có chút nào phát giác.
Chuyện trong đại điện hội nghị vẫn còn tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận