Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 905: Tiến Công Tuyết Mộ Hoàng Triều (1)

Vô số người Nam Vực lại một lần nữa chấn kinh.
Rất nhanh chấn kinh biến thành kinh hoảng.
Trong khoảng thời gian ngắn vậy mà chết hai vị Thánh Vương.
Coi như ngu ngốc cũng biết, trời này sắp đổi.
- Thánh Vương lão tổ!
Trong hoàng cung, Tuyết Hoàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lộ ra kinh hoảng trước nay chưa có.
Chết là Phong Tuyết Thánh Vương của Tuyết Mộ hoàng triều.
Hoàng tộc Tuyết Mộ hoàng triều, bao gồm cả các đại thần trong triều đình đều cảm giác cực hạn bi thiết, trống rỗng.
Cột chống trời của Tuyết Mộ hoàng triều hết rồi.
Giờ phút này bên trong Ngọc Tâm thành, tướng sĩ Tuyết Mộ hoàng triều cũng rốt cục cảm nhận được cảm giác trước đó của đệ tử Ngọc Tâm thánh địa.
Thất kinh, hoang mang lo sợ.
- Là các ngươi!
Hai mắt Tư Không Minh đỏ bừng chỉ hướng Hạng Vũ nói:
- Là Đại Tần hoàng triều các ngươi giết Thánh Vương.
Tiếng thét thê thảm của Tư Không Minh vang vọng chiến trường, khiến vô số người đang rên rỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Hạng Vũ một mực không nhúc nhích bên ngoài chiến trường.
Đối mặt ánh mắt của hơn trăm vạn tướng sĩ, Hạng Vũ lộ ra một tia khinh thường.
- Không sai, chính là Đại Tần hoàng triều chúng ta giết Ngọc Tâm thánh chủ cùng Phong Tuyết Thánh Vương, thì tính sao?
Ngữ khí bá đạo nương theo khí thế Hạng Vũ bạo phát, Hạng Vũ sừng sững đứng yên, thân thể như rồng, vĩ ngạn như thần, ánh mắt bễ nghễ, một cỗ khí thế vô pháp vô thiên, chém chết hết thảy chìm nổi trong hư không, vô tận bá ý bao phủ thương khung.
- Ha ha!
Trên không, Lữ Bố như thần như ma càng cuồng ngạo cười ha hả, hai con mắt khinh thường mọi người, từng tia sát cơ dày đặc, thiên địa chập trùng, giống như tháng sáu tuyết rơi, vạn năm hàn băng từ trên trời giáng xuống, lạnh vào cốt tủy.
Hạng Vũ, Lữ Bố hai người bạo phát khí thế, khí tức trên thân kinh khủng hư không đều không thể thừa nhận, một khe hở không gian nổ tung, khí tức như thần như ma khủng bố, để giờ phút này tất cả mọi người toàn bộ Ngọc Tâm thành cảm giác trong lòng nặng nề, như bị núi lớn ngăn chặn.
Chúng cường giả lúc đầu nghe được Hạng Vũ thừa nhận vô cùng phẫn nộ, khi đối mặt Hạng Vũ cùng Lữ Bố toàn diện bạo phát, sắc mặt nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi.
Tư Không Minh càng hiểu rõ, có Hạng Vũ cùng Lữ Bố hai vị võ tướng nghịch thiên tồn tại, coi như hiện tại cường giả Ngọc Tâm thánh địa cùng đại quân mình liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của hai người bọn họ.
Nhưng mà...
Coi như không phải đối thủ, cũng muốn giết.
Giờ phút này mặc kệ là người Tuyết Mộ hoàng triều, hay là người Ngọc Tâm thánh địa, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn về phía quân đội Đại Tần.
Giết!
Hai phe thế lực lúc đầu đối địch trong nháy mắt hóa thành minh hữu, phóng tới quân đội Đại Tần.
Mà trên không trung, sáu vị cường giả Thánh Võ cảnh liên thủ lao thẳng đến Lữ Bố.
Ngay lúc Tư Không Minh lao thẳng đến Hạng Vũ, muốn ngăn chặn Hạng Vũ, nếu như sáu vị Thánh Võ cảnh phía trên có thể giết chết Lữ Bố, thì có cơ hội phản kháng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lữ Bố đối mặt sáu vị Thánh Võ cảnh xông tới, lộ ra ý cười dày đặc.
Oanh!
Một cỗ sát khí vô cùng khủng bố từ trên thân Lữ Bố bạo phát.
Trên thân Lữ Bố bạo phát tu vi nửa bước Thánh Võ cảnh trong nháy mắt đột phá Thánh Võ cảnh.
Oanh!
Ngay tại lúc đó, Hạng Vũ cũng là như thế, một cỗ tinh thần uy áp kinh khủng bao phủ toàn trường, khí tức đáng sợ tràn ngập khắp nơi, chấn động thiên địa.
Khí tức Thánh Võ cảnh bại lộ không thể nghi ngờ.
Nguyên lai Hạng Vũ cùng Lữ Bố vẫn luôn ẩn giấu tu vi, bọn họ đã sớm đột phá đến Thánh Võ cảnh.
Mà thực lực bọn họ khủng bố lại tăng đâu chỉ gấp mười lần.
Đối mặt Hạng Vũ cùng Lữ Bố bạo phát khí thế Thánh Võ cảnh, cảm giác áp bách kinh khủng khiến tất cả cường giả khí thế trì trệ, sắc mặt tái nhợt.
- Giết!
Trong mắt Tư Không Minh tràn ngập tử chí, cho dù chết, cũng muốn để Đại Tần hoàng triều trả giá đắt.
Hiện tại bọn hắn làm sao còn không biết, hai thế lực lớn đều bị Đại Tần hoàng triều đùa nghịch.
- Giết!
Bọn người Ngọc Đình Huệ cũng lộ ra tử chí, chuyện cho tới bây giờ, bọn họ còn muốn cơ hội sống còn sao?
Chỉ có tận đến cuộc chiến cuối cùng, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Ý chí của bảy vị Thánh Võ cảnh cường giả để tướng lĩnh phía dưới đều hiểu.
Bọn họ ngăn chặn Hạng Vũ cùng Lữ Bố, tất cả đại quân cùng tướng lĩnh Chí Tôn đều lao thẳng đến quân đội Đại Tần, dù sao đều phải chết, Lữ Bố cùng Hạng Vũ không thể địch, nhưng quân đội Đại Tần thì sao, chẳng lẽ cũng có thể lấy một chọi mười?
Giết một người đủ vốn, giết hai người kiếm lời một người.
Tướng sĩ Tuyết Mộ hoàng triều cùng đệ tử Ngọc Tâm thánh địa ào ào lộ ra tử chí phóng tới quân đội Đại Tần.
- Bày trận!
Phía trước quân đội Đại Tần cầm đầu là Cao Thuận.
Theo Cao Thuận ra lệnh một tiếng, trung gian năm mươi vạn đại quân trong nháy mắt kết thành trận pháp, hình thành một tòa hàng rào vô cùng kiên cố.
Hai bên trái phải thì là Tịnh Lang quân đoàn cùng Tây Sở quân đoàn.
Theo hai đại quân đoàn cùng nhau phát ra nộ hống, Bá Vương quân hồn, Phệ Nguyệt Ma Lang quân hồn mang theo sát cơ vô cùng khủng bố, nhấc lên khí thế ngập trời xông về phía địch quân đang xông tới.
Mà ở giữa là Cao Thuận chỉ huy Hãm Trận Doanh quân đoàn, Cao Thuận suất lĩnh Hãm Trận Doanh quân đoàn kết hợp quân hồn đồng loạt cũng lao tới trong quân địch lít nha lít nhít.
Dạ Lăng Vân đứng ở phía trước năm mươi vạn tinh binh, cùng đại quân cộng đồng kết thành trận pháp, giảo sát binh lính hai thế lực lớn.
Đại Tần tướng sĩ sớm đã hiểu rõ cuộc chiến hôm nay.
Khi Bệ hạ và Thái úy, Trang Tử giải quyết hai Đại Thánh Vương tất có dị tượng, muốn không bại lộ cũng khó khăn.
Hai thế lực lớn tại Ngọc Tâm thành mặc kệ là tướng sĩ Tuyết Mộ hoàng triều hay là đệ tử Ngọc Tâm thánh địa, chủ lực hạch tâm hai phe thế lực, hai đại chủ lực này là nhất định phải tiêu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận