Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 607: Lữ Bố Cuối Cùng Đuổi Tới (1)

Bên trong Hư không phai mờ, khí tức Lý Chính liên tiếp tăng cao, toàn thân sáng chói như Kim Hồng, Thần Hoàng vẫn bị Lý Chính cản ở trong hư không.
- Phụ hoàng, người muốn giết ta, còn kém xa!
Khóe miệng Lý Chính chảy máu hơi hơi giương lên, hàm răng trắng như tuyết mở ra điềm nhiên nói, đôi mắt như tia chớp khiếp người, chiến ý dâng cao.
Ánh mắt Thần Hoàng phát lạnh, vô hình sát niệm giống như thuỷ triều mãnh liệt, ba động đáng sợ như lửa núi phun trào, hư không đều bị bóng mờ kinh khủng của hắn che khuất.
Toàn bộ hư bầu trời vang lên âm thanh ngạo nghễ của Thần Hoàng:
- Ngươi đang đợi Lữ Bố cùng Ngọc Tôn Giả trợ giúp sao?
- Trẫm nói cho ngươi, vọng tưởng!
Hai con mắt Thần Hoàng tràn ngập uy nghiêm, quang huy càng tăng lên.
Bởi vì Thần Hoàng trước khi đến đã phái một vị m Dương cảnh đi ngăn cản Yến Châu Ngọc Tôn Giả, trên đường Hoang Châu thì phái hai vị m Dương cảnh Tôn giả ngăn lại Lữ Bố tiến đến.
Chỉ cần bọn họ ngăn lại là được.
Thế mà Lý Chính lại cười nhạt một tiếng, thần thái phi dương:
- Phụ hoàng người ngăn được sao?
- Trẫm cho rằng ngăn được.
- Ha ha, bản vương tin tưởng Lữ Bố.
Trong tay Lý Chính bộc phát ánh sáng vô cùng lóa mắt, như một vành mặt trời khảm nạm ở trên, đếm không hết long ảnh, hóa thành sông lớn cuồn cuộn, cùng một chỗ xung kích về đằng trước. Vô cùng sáng chói, toàn cảnh là rực rỡ, ngàn vạn đầu kim sắc long ảnh nhào về phía Thần Hoàng.
Chiến đấu tiếp tục!
Lý Chính chẳng sợ hãi, hắn chỉ muốn chiến thống khoái, đây là một trận chiến thống khoái nhất từ trước đến nay bởi vì hắn mấy năm này vẫn giấu kín thực lực.
Hiện tại song phương đã đạt tới đạt tới thăng bằng kinh khủng, nếu không có ngoại lực quấy nhiễu, bọn họ một phương này sớm muộn gì cũng sẽ bại.
Bởi vì địch nhân đều cao hơn mình mấy cảnh giới, khí tức kéo dài, át chủ bài vô tận.
Mình bây giờ vẫn yếu một chút, đối chiến Thần Hoàng căn bản không có thể kiên trì quá lâu, nhiều nhất còn có thể kiên trì một canh giờ.
Duy nhất có thể chiến thắng chỉ có Hạng Vũ, Vũ Văn Thành Đô cũng giống Lý Chính, sau cùng chỉ có thể bị Lý công công cùng Việt lão tổ chậm rãi tiêu hao, nếu đến lúc đó Hạng Vũ cũng không thể nào là đối thủ của mấy người Thần Hoàng.
Dù sao tu vi ba người Lý Chính hiện tại quá thấp.
Nhưng chính như Lý Chính nói, hắn tin tưởng Lữ Bố, Lữ Bố nhất định sẽ chạy đến.
Bốn người đại lão tổ phía nam lại một lần ngăn cản Hạng Vũ có một không hai, nhị lão tổ nhìn tứ tổ phía dưới một mực bất động quát to:
- Lão tứ, ngươi làm gì, còn chưa động thủ giúp chúng ta!
Tứ tổ nhìn nhị lão tổ nhìn hằm hằm trên không, trong lòng mười phần dày vò, sắc mặt không ngừng biến hóa.
Mà Từ Thế Tích trên cửa thành nắm chặt vũ khí, khẩn trương nhìn tứ tổ, có quân thế ba mươi vạn đại quân gia trì, Tạo Hóa cảnh trung kỳ Từ Thế Tích có nắm chắc ngăn chặn tứ tổ một thời ba khắc, nhưng đây là bất đắc dĩ bạo phát lớn nhất.
Tứ tổ nhìn Lý Chính cùng Thần Hoàng chiến đấu kịch liệt trên không, cắn răng nói:
- Bệ hạ, trước đó ta lấy võ đạo phát thệ đáp ứng Tần Vương, không thể lại xuất thủ với người Tần Vương phủ, nếu như ta xuất thủ nhất định thân tử đạo tiêu, bệ hạ xin thứ tội!
- Cái gì!
Nhị lão tổ trợn trừng hai con mắt, tức hổn hển nhìn tứ tổ, nhưng lại không thể làm gì.
Ngay tại thời điểm nhị tổ muốn nói điều gì, Hạng Vũ nương theo Bá Vương Kích sức mạnh vô cùng to lớn đã đánh phía trước mặt bọn hắn.
Oanh!
Hạng Vũ oai hùng vĩ ngạn chiếu ứng bầu trời, lực bạt sơn hề khí cái thế (*).
[*Sức bạt núi, khí trùm đời,]
Phiến thiên địa này trong chốc lát sụp đổ, một mảnh sóng lớn năng lượng kinh khủng mãnh liệt giống như vạn trượng sóng lớn liên tiếp đánh tới.
Ầm ầm!
Lần này rốt cục có người bị thương.
Việt lão tổ rốt cuộc đỡ không được Hạng Vũ tuyệt thế cậy mạnh, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Hoàng thất tam tổ thấy thế ánh mắt ngưng tụ, nhìn Hạng Vũ lại một lần đánh tới, đối mặt cảm giác áp bách cực hạn mà Hạng Vũ mang tới, khí thế ba người lại vừa tăng, liên tục lộ ra át chủ bài, hai tay chuyển hóa âm dương, tản mát ra ba động khủng bố.
Oanh!
Trời sập sập!
Chặn Hạng Vũ, để Việt lão tổ lui ra phạm vi công kích của Hạng Vũ sát phạt, có thể thở dốc.
Ba người Hoàng thất tam tổ liên hợp khí tức, công pháp hợp kích kỹ, khí thế lại tăng gấp ba!
Cùng Hạng Vũ tái chiến một đoàn.
Hư không sụp đổ một mảng lớn một mảng lớn.
Hoàng thất tam tổ trong lúc nhất thời vậy mà cùng Hạng Vũ đánh bất phân cao thấp.
- Ngươi đi phía bắc giết Vũ Văn Thành Đô.
Cùng Hạng Vũ kịch liệt giao chiến, âm thanh đại lão tổ truyền ra.
Ba người thì liều chết ngăn chặn Hạng Vũ.
Ánh mắt Việt lão tổ ngưng tụ, thở một hơi thật dài, cấp tốc đè lại chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể, nhanh chóng tiến về phía bắc.
Ở giữa, Lý Chính nhìn Việt lão tổ muốn xông tới, khí thế lại một lần nữa tăng vọt, muốn đánh lui Thần Hoàng, xuất thủ đánh giết Việt lão tổ.
Thần Hoàng sao không hiểu tâm tư Lý Chính, hai con mắt nở rộ lãnh quang. Khí thế nồng đậm bao phủ Lý Chính, để Lý Chính căn bản không có cách phân tâm đối phó Việt lão tổ, chỉ có thể nhìn Việt lão tổ khác xẹt qua theo một bên Thần Hoàng đi đối phó Vũ Văn Thành Đô.
Lúc đầu Vũ Văn Thành Đô đối phó m Dương cảnh đỉnh phong Lý công công cùng m Dương cảnh hậu kỳ Quách lão tổ đã cực hạn, nếu như lại thêm Việt lão tổ, Vũ Văn Thành Đô sau đó không lâu tất nhiên sẽ bị thua, đến lúc đó một phương bị thua, ưu thế chẳng mấy chốc sẽ bao phủ chiến đấu cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận