Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 972: Kết Thúc (1)

Hiện tại, Thánh Vương trong liên minh đều đã chết, làm sao còn muốn để Đại Tần hoàng triều ẩn giấu thực lực?
Giết chết hắn.
Sớm một chút giải quyết càng tốt.
Lý Chính không còn có tâm tư giao chiến đối với loại đối thủ nhỏ yếu kiểu này.
Lý Chính đứng thẳng trong hư không, từng sợi hoàng đạo khí tức từ trên người hắn phát tán, nhất thời bạo phát quang mang hừng hực, khiên động Hỗn Độn bốn phía, Thiên Đế Kiếm trong tay nháy mắt phóng thích thánh quang chói mắt, xung quanh Lý Chính bành trướng linh lực mãnh liệt, kiếm khí cường đại để hư không nứt toác, sát khí như biển.
Theo Lý Chính lấy thực lực Thánh Vương cảnh sơ kỳ vung trảm hướng đến Viêm Long Thánh Vương, một đạo kiếm ảnh thông thiên triệt địa sừng sững trên trời cao, phía trên cao đụng trời, phía dưới tiếp đất, vô tận phong mang cắt nàng hư không.
Viêm Long Thánh Vương đi theo mũi thương sắc bén cực hạn ngàn trượng xông tới đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm cực hạn, nhìn kiếm mang ngang dọc thiên địa, trong lòng hoảng hốt, chuyện gì xảy ra?
Tần Hoàng này cũng che giấu thực lực?
Hắn vẫn cho rằng so với thánh chủ thánh địa, đối thủ dễ dàng nhất là đế vương Hoàng triều, dù sao thủ đoạn của những đế vương này ở chỗ chưởng khống, mà không phải chiến đấu.
Chẳng lẽ người này cũng là một vị đế hoàng giống như Phượng Hoàng bệ hạ của Hỏa Hoàng Hoàng triều.
Nghĩ tới đây, Viêm Long Thánh Vương nhất thời rùng mình, trong nháy mắt muốn chạy trốn, nhưng hắn cảm nhận được đây là kiếm ý vô địch, sớm đã phong tỏa mười phương.
Dù đánh phá không gian, chui vào bên trong không gian tường kép, cũng trốn không thoát một kiếm vô địch này.
Kiếm ảnh bao phủ, vạn vật tận diệt, không chỗ có thể trốn.
- Giết!
Viêm Long Thánh Vương bạo phát thực lực toàn thân, mũi thương trong tay diệu thế, cầm thương vung vẩy, từng đóa thương hoa màu đỏ nở rộ tại hư không, dẫn dắt biển lửa xung quanh, biển lửa đầy trời, từng đầu Viêm Long ngút trời gào thét mà qua, phóng tới kiếm ảnh ở giữa thiên địa.
Lý Chính nhìn thấy Viêm Long Thánh Vương toàn lực bạo phát đại chiêu, lơ đãng lắc đầu, quả nhiên yếu đến đáng thương, sau đó nhìn cũng không nhìn một chút quay người rời đi.
Kim kiếm hư ảnh già thiên tế nhật lần nữa lóe ra ánh sáng chói mắt sắc nhọn, tỏa ra khí tức vô tận sát lục.
Ầm ầm!
Kiếm quang che giấu vô tận biển lửa, chiếu sáng ánh mắt Viêm Long Thánh Vương sợ hãi, kinh hãi hết thảy mọi người trên chiến trường.
Một kiếm, thương đoạn, đầu người tách rời.
Hư không tịch diệt ảm đạm không ánh sáng, giao chiến đưa tới phong bạo vô cùng khủng bố.
Thiên địa sụp đổ, một mảnh năng lượng kinh khủng sóng lớn mãnh liệt, vô tận phong bạo kinh khủng đang dập dờn.
Trong nháy mắt hết thảy phương chiến trường này tan thành bọt nước.
- Viêm Long Thánh Vương.
Hỏa Lân Thánh Vương trợn to hai mắt, nhìn Viêm Long Thánh Vương bị Lý Chính chém chết, hô to một tiếng, Viêm Long thánh vương ngang dọc Hỏa Phượng vực ngàn năm vậy mà chết tại Lăng Thiên vực.
- Ngươi vẫn nên quan tâm chính ngươi đi.
Hạng Vũ tóc đen đầy đầu bay múa, một đôi Trọng Đồng tách ra giống như hai vòng mặt trời gay gắt, hào quang rực rỡ, chói lọi cùng cực, khua Bá Vương Kích, cực hạn bá đạo, thần quang chói mắt kinh thiên động địa, một kích vung tới Hỏa Lân Thánh Vương.
- Chiến!
Hỏa Lân Thánh Vương gào thét, khí tức già thiên tế nhật, nắm tay phải như ngàn vạn núi to, liệt quyền ngang dọc.
Thế mà hết thảy chỉ phí công.
Oanh!
Không có thần quang, không có hư không sụp đổ, chỉ có một cỗ bá ý, già thiên tế nhật, bao quát cả thương khung.
Mà Hỏa Lân Thánh Vương đã sớm sinh tử đạo tiêu khi ăn một kích của Hạng Vũ.
Ầm ầm!
Hai Đại Thánh Vương cơ hồ chết cùng lúc, nhất thời thiên địa trở nên vô cùng âm trầm, một chút xíu máu tươi nhỏ xuống toàn bộ Bắc Vực.
Vô số người lần nữa ngửa mặt nhìn lên bầu trời, ánh mắt theo rung động sớm đã đến chết lặng.
Khốn nạn!
Thế đạo này làm sao biến thành dạng này.
Thánh Vương không đáng giá?
Mà một chỗ khác, Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô thấy Lý Chính cùng Hạng Vũ nhanh như vậy đã giải quyết đối thủ, hai con mắt đồng thời nhíu lại, đáng tiếc cho một đối thủ mà mình có thể sử dụng toàn lực.
Tay phải Lữ Bố nắm chặt Phương Thiên Họa Kích nở rộ quan mang sắc bén vô tận huyết sắc, đột nhiên bắn ra ánh sáng sắc nhọn, kích mang tung hoành vô địch lập loè tại hư không, vắt ngang cửu thiên.
Toàn thân Vũ Văn Thành Đô sáng chói kim quang, giống như mặt trời gay gắt, Phượng Sí lưu kim thang trong tay hoàn toàn hóa thành lôi đình, từng đạo từng đạo lôi đình đáng sợ màu tím sậm từ trên trời giáng xuống, nối liền đất trời, uy năng kinh khủng bạo phát, lôi đình đáng sợ hóa thành một thanh Phượng Sí lưu kim thang to lớn.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Hai tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên.
Lăng Thiên thánh chủ, chết.
Lăng Chiến Thánh Vương, chết.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Trước đó, dị tượng Thánh Vương chết còn chưa kết thúc, ngay sau đó lại tới một lần.
Khốn nạn.
Vô số người Bắc Vực lại một lần nữa chết lặng nhìn lên bầu trời, hai chân run rẩy, mắng to thế đạo làm người ta bối rối này.
Càng có ít người ướt quần, một chút xíu dịch thể từ nơi nào đó rơi xuống mặt đất.
Mà hai nơi chiến trường còn lại, bên trong vẻ mặt sợ hãi của Phong Tình Thánh Vương, bên trên có thể Mộ Tuyết Liên Tuyết tán phát hàn ý, cơ hồ có thể đóng băng thời không.
Mộ Dung Liên Tuyết đánh ra mỗi một chiêu không biết vô tình hay cố ý, luôn có chút hàn băng đều có thể thích hợp rơi vào mỗi cái khớp nối người ở trên người hắn, làm sao cản cũng đỡ không nổi, bây giờ toàn thân đã bị đông cứng đến chết lặng, đường đường một Thánh Vương vậy mà bị một Thánh Vương khác đông cứng.
Thật không thể tin được.
Phong Tình Thánh Vương rất biệt khuất, vô cùng biệt khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận