Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 315: Đối Sách

Thám báo kiên định trả lời:
- Không sai, hiện tại cảnh tượng địch quân là như thế!
Mọi người được thám báo minh xác, lục tục kích động. Phan Phượng kích động nói với Hác Chiêu một mặt bình tĩnh:
- Bá Đạo, đây chính là một cơ hội rất tốt, địch quân hôm nay tấn công một ngày, khẳng định mỏi mệt không thôi, mà bọn họ cho rằng bọn họ nắm giữ hơn 200 ngàn đại quân, cho rằng chúng ta không dám đánh lén bọn họ, tất cả phòng thủ mới sơ sẩy, tối nay để ta chỉ huy ba ngàn kỵ binh đi đánh lén bọn họ, như thế nào?!
Mà các tướng lĩnh còn lại cũng một tiếng đáp lời.
Hác Chiêu bình tĩnh lắc lắc đầu nói:
- Không thể, điều này hiển nhiên cũng là bẫy rập của địch quân, ba đại thế gia để Lương Dương Phàm kia lưu thủ Khôi Tinh thành, hắn tất có chỗ hơn người, không có khả năng lơ là sơ suất như thế!
Phan Phượng các tướng lĩnh nghe Hác Chiêu nói thì nhướng mày, nghĩ lại, lập tức cũng sáng sủa lên. Bọn người Phan Phượng đều lộ ra vẻ áy náy, áp lực đối diện 200 ngàn đại quân đối với bọn hắn thực sự quá lớn, nhìn thấy có cơ hội trọng thương địch nhân, bọn họ mới kích động, thiếu khuyết phán đoán trước kia, nhưng chỉ cần bọn người Phan Phượng nghĩ lại sẽ nghĩ thông suốt.
Kẻ làm tướng, cần mỗi thời mỗi khắc giữ vững tỉnh táo, năng lực như thế mới có thể nắm giữ lý trí tĩnh táo phán đoán.
- Vậy chúng ta bây giờ nên thế nào?
Phan Phượng nhìn vẻ mặt Hác Chiêu trầm ổn nhẹ giọng hỏi.
- Chờ đã, thủ thành!
Hác Chiêu nghiêm túc nói, trong mắt để lộ ra ánh mắt lạnh lùng. Mình cần liều chết giữ vững Uyên thành, mà địch quân cũng hiểu rõ bọn họ muốn tranh thủ thời gian, bọn họ chậm nhất ngày mai nhất định sẽ lại phát tổng tấn công, thế tất yếu không tiếc bất cứ giá nào chiếm lĩnh Uyên thành. Mà mình cần phải làm là liều chết giữ vững Uyên thành, chờ đợi điện hạ trở về.
Hác Chiêu bảo tất cả mọi người nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, bởi vì hắn biết, địch quân muốn đã dụ bọn họ tiến đến tấn công, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không lại đến tấn công. Huống chi dưới tình huống bọn họ hiện tại có chuẩn bị, mình tuyệt đối không thể ra khỏi thành, chỉ có ở trong chiến đấu tìm kiếm có lợi cơ hội!
Tinh không ban đêm lấp lóe, gió nhẹ khẽ thổi, thỉnh thoảng ngoài thành có côn trùng kêu thành tiếng. Thời gian chậm rãi trôi qua, đêm càng ngày càng sâu, khí trời xung quanh càng ngày càng âm lãnh, trong quân doanh đại quân Khôi Tinh thành một mảnh im ắng. Chỉ có lửa trại xung quanh thỉnh thoảng nhảy lên, binh lính ngáp nhẹ, bộ dáng lơ lỏng.
Lúc này trong trướng bồng Lương Dương Phàm ở giữa quân doanh, Lương Dương Phàm cùng hai vị tướng lĩnh đang đợi Uyên thành đánh lén, mà các tướng lĩnh còn lại đã chỉ huy quân đội mai phục. Song khi ánh trăng thông qua lều vải, lúc này giờ tý đã qua. Lương Dương Phàm hơi hơi thở dài một hơi, hai vị tướng lĩnh còn lại cũng lộ ra thần sắc thất vọng. Quả nhiên, người mà Tần Vương lưu lại thủ thành không thể khinh thường.
Lương Dương Phàm khẽ thở dài một cái, cũng chưa nói có bao nhiêu thất vọng, lập tức phân phó hai vị tướng lĩnh bên cạnh:
- Lập tức thông báo nhóm đại quân thứ nhất, hiện tại đi đánh nghi binh Uyên thành, làm đánh nghi binh một lúc lâu, chờ đợi nửa canh giờ, một nhóm khác tiếp tục, ta muốn để tất cả mọi người Uyên thành không thể nghỉ ngơi, thần kinh một mực căng thẳng, đợi đến trời sáng ngày mai một lần hành động chiếm lĩnh Uyên thành!
- Tuân lệnh!
Hai vị tướng lĩnh sắc bén nói.
Một vị tướng lĩnh suất lĩnh 50 ngàn đại quân xuất động, mượn nhờ cảnh ban đêm lặng lẽ đi vào ba dặm bên ngoài Uyên thành. Lập tức nổi trống vang động trời, tiếng kèn lạnh lẽo vang lên, lục tục chấn tỉnh binh lính bên trên thành, mà binh sĩ một mực cảnh giới trên đầu thành nhìn đại quân phía xa mang theo lít nha lít nhít ánh lửa xông lại, lập tức hô to:
- Địch quân công thành!
- Địch quân công thành!
- Địch quân công thành!
Đông đảo chiến sĩ lần lượt lên đầu tường, tướng sĩ đội bắn tên nhanh chóng đeo túi đựng mũi tên, cầm chắc cung tên xông tới. Khi Hác Chiêu và các tướng lĩnh đứng trên đầu thành nhìn đại quân đối diện xông lại, lập tức để thủ quân bắn tên. Nhưng khi địch quân giơ thuẫn bài mang theo thang mây và các máy móc công thành lao đến bên cạnh thành, Hác Chiêu chuẩn bị để binh lính giội vàng lỏng gỗ lăn xuống thì đột nhiên nơi xa lại phát ra một trận tiếng trống chỉ lệnh thu binh, địch quân phía dưới thành lại nhanh chóng rút lui!
Hả?
Lúc này Hác Chiêu cùng Phan Phượng và các tướng lĩnh thủ thành ngưng tụ ánh mắt:
Địch quân có ý gì?
Mà khi binh lính buông ra cung tiễn, sắc mặt buông lỏng, đột nhiên địch quân ngoài thành lại xông lại!
Binh sĩ đầu tường vừa khẩn trương nhìn địch quân phía dưới, lục tục bắn ra vũ tiễn trong tay, mà không qua bao lâu, bọn họ lại rút lui!
Thế mà còn chưa chờ bọn họ buông lỏng, địch quân lại tới!
Chiến đấu như vậy liên tiếp một canh giờ. Lúc này binh sĩ trên đầu thành khẩn trương lại nhẹ nhõm, khẩn trương địch quân muốn tới tấn công Uyên thành, nhẹ nhõm địch quân mỗi lần đều đến tường thành thì lại rút lui. Sau khi một nhóm đại quân lại một lần rút lui, còn lần này là thật rút lui. Thành binh trên đầu sĩ reo hò một trận, cho rằng mình thật đánh lùi địch quân tối nay tới.
Mà tướng lĩnh thủ thành nhìn ra một số chỗ không thích hợp, lập tức hỏi Hác Chiêu:
- Tướng quân, vì sao lần này địch quân muốn như thế tấn công Uyên thành, bọn họ làm như vậy có ý nghĩa gì?
Các tướng lĩnh nhìn Hác Chiêu, chỉ thấy Hác Chiêu một mặt ngưng trọng nói:
- Các ngươi nhìn thấy nhân số tấn công lần này không?
Phan Phượng nhìn dấu vết chiến đấu trước đó phía dưới, trực tiếp mở miệng nói:
- Lần này nhân mã tới công thành nhiều nhất 50 ngàn binh, bọn họ đây là đánh nghi binh Uyên thành!
- Đánh nghi binh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận