Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 316: Mai Phục (1)

Mọi người ngưng tụ, chỉ thấy Hác Chiêu một mặt ngưng trọng nói:
- Không sai, bọn họ hẳn là dự định không muốn để cho đại quân chúng ta nghỉ ngơi, cố ý đến đánh nghi binh Uyên thành, các ngươi xem bọn hắn lần này tới đại quân chỉ có 50 ngàn, vừa tốt có thể hạn chế chúng ta, bọn họ nắm giữ hơn 200 ngàn đại quân, rất có thể sẽ chia 200 ngàn đại quân làm mấy đám đến đây công thành, đây là một dương mưu, dương mưu đường đường chính chính, địch quân muốn để cho chúng ta tối nay không được nghỉ ngơi!
Hác Chiêu đám người trong lòng rất bất đắc dĩ, nhân số địch quân quá nhiều, hoàn toàn có thể trực tiếp quấy rối mình, nếu như bọn họ thật mỗi một lần đều là năm vạn nhân mã, mình cũng chỉ có thể trông coi ở phía trên cửa thành, mình còn thừa lại không đến hai vạn nhân mã, căn bản tiêu hao không nổi, coi như bọn họ tổn thất năm vạn nhân mã, bọn họ cũng tiêu hao nổi. Hiện tại càng quan trọng hơn là, nếu như bọn họ một mực quấy rối đại quân bên mình, để binh lính đều một mực ở trạng thái căng thẳng, một khi ngày mai bọn họ khởi xướng tổng tấn công, dựa vào trạng thái đại quân thủ thành rất khó giữ vững!
Chỉ thấy một vị tướng lĩnh nói:
- Tướng quân, địch quân đã đánh nghi binh, vậy chúng ta không bằng cũng để cho binh lính phân một nửa thay phiên nghỉ ngơi đi, khoảng 9000 lính thì có thể giữ vững!
- Đúng vậy!
Tướng lĩnh bên cạnh gật đầu tán đồng!
Chỉ thấy Hác Chiêu trầm tư một hồi, ánh mắt hơi sáng nói:
- Hiện tại các ngươi lấy triệu tập tất cả công tượng lập tức làm ra ít nhất 5000 người rơm để bọn hắn mặc vào quân phục, đến lúc đó đều bày ở trên đầu thành, mượn nhờ ban đêm che lấp, địch quân rất khó phát hiện là thật là giả, tiếp theo nếu như bọn họ thật lại phái năm vạn người đánh nghi binh Uyên thành, như vậy chúng ta trực tiếp phái bốn ngàn nhân mã giữ vững Uyên thành!
- Vâng!
Các tướng lĩnh kính nể nhìn Hác Chiêu!
Lập tức đi xuống chỉ huy binh lính và công tượng lúc trước cùng một chỗ làm người rơm, bọn họ cũng đều biết thời gian rất gấp bách, địch quân sẽ tới rất nhanh!
Hác Chiêu nói với Phan Phượng bên cạnh:
- Phan Phượng tướng quân, ta hi vọng lần này ngươi chỉ huy 10 ngàn binh lính trước ra khỏi thành mai phục, địch quân lần tiếp theo khẳng định cũng sẽ phái 50 ngàn đại quân đến đây, mà lần này chúng ta sẽ giả bộ đã biết bọn họ thay phiên đánh nghi binh, sau đó chúng ta cố ý phái ba ngàn nhân mã thủ thành, để tướng lĩnh đối diện cảm thấy mình có thể thật chiếm lĩnh Uyên thành, thật đến tấn công Uyên thành, khi bọn hắn đang kịch liệt tấn công Uyên thành, ngươi lập tức suất lĩnh đại quân ở phía sau đánh lén bọn họ, đánh bọn hắn đại bại!
- Tuân lệnh!
Chỉ thấy ánh mắt Phan Phượng hơi sáng, lập tức lĩnh mệnh, chỉ huy 10 ngàn binh lính bí mật ra khỏi thành!
Ánh mắt Hác Chiêu lấp lánh nhìn đại phương hướng doanh địch quân phía xa, địch quân muốn để cho thủ quân bên mình mỏi mệt không chịu nổi, mà mình cũng có thể mượn dùng cảnh ban đêm che lấp người rơm làm nhân số thủ quân mê hoặc bọn họ. Nhưng lần một lần hai vẫn được, nếu như thời gian lâu dài địch quân rất dễ dàng phát hiện, chỉ có ngay từ đầu trước mai phục bọn họ một trận, để bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình, thế mà lại an bài binh lính sắp người rơm phía trên, thế này sẽ giảm bớt bại lộ mạo hiểm!
Quả thật đúng là không sai, nửa canh giờ sau, trận doanh địch quân lại có 50 ngàn đại quân tiến về Uyên thành, sắp công thành!
Mà lúc này suất lĩnh đại quân đến đây chính là Chu tướng quân Chu Dương Nhất trước kia đưa ra đối sách. Chỉ thấy Chu Dương Nhất cùng hai vị thiên tướng bên cạnh ra hiệu chỉ huy 50 ngàn đại quân cấp tốc chạy tới Uyên thành!
Chu Dương Nhất nhìn Uyên thành phía xa, khóe miệng hơi hơi giương lên. Một vị thiên tướng lại hỏi:
- Tướng quân, Lương tướng quân vì sao muốn chúng ta mỗi qua nửa canh giờ mới tấn công một lần, 200 ngàn đại quân chúng ta hoàn toàn có thể một mực thay phiên đánh nghi binh Uyên thành mà!
Một vị thiên tướng bên cạnh cũng tò mò nhìn Chu Dương Nhất.
Chỉ thấy Chu Dương Nhất mỉm cười, đắc ý giải thích cho hai người, nói:
- Đây chính là chỗ cần chi tiết. Chúng ta mỗi một vòng đều sẽ đánh nghi binh một canh giờ, khi đó thủ quân Uyên thành sẽ một mực căng thẳng thần kinh đối kháng cùng chúng ta, mà nếu như chúng ta một mực không ngừng nghỉ tấn công, vậy bọn hắn rất có thể kiên trì như vậy, loại trạng thái này đối với tình huống cực hạn của một người có thể một mực trấn thủ một ngày một đêm, thậm chí càng lâu!
- Nhưng nếu như chúng ta trung gian cho bọn hắn nghỉ ngơi một thời gian ngắn ngủi, để bọn hắn hơi hơi trầm tĩnh lại, vừa đến thời điểm muốn rơi vào trạng thái ngủ say lập tức lại bị bừng tỉnh, sau đó lại cấp tốc chiến đấu, liên tiếp mấy lần như thế, coi như cao thủ Tiên Thiên cảnh đều sẽ mỏi mệt!
- Đợi đến ngày mai thời điểm đại quân bên ta công thành, trạng thái bọn họ mỏi mệt, đến lúc đó chúng ta có thể dễ như trở bàn tay chiếm lĩnh Uyên thành!
Hai tên thiên tướng cùng năm sáu vị thống lĩnh xung quanh bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là thế, xem ra có lúc chi tiết thật rất trọng yếu!
Tướng quân không hổ là tướng quân!
Khi Chu Dương Nhất đi tới Uyên thành, lập tức ra hiệu cho quân lính đánh vang trống trận, lại một lần để đại quân trùng phong, tiếng trống, tiếng gào thét lại một lần vang lên!
Mà lúc này trên đầu thành Uyên thành lại đứng chỉ bất quá ba ngàn binh lính đang thủ thành mà thôi, bọn họ lục tục sử dụng gỗ lăn, phi tiễn liều mạng công kích đến mặt binh sĩ địch nhân!
Mà lúc này nơi xa phía sau, Chu Dương Nhất nhìn tháy trên thành thiếu rất nhiều binh sĩ, ánh mắt hơi nhíu lại, lập tức lại sáng choang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận