Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 426: Đổi Tướng (2)

Bởi vì trong thư, một phần trước đều là Tần Lâm Quân tán dương Chu Văn Chiêu tin, mà nữa phần sau thì là nội dung Tần Lâm Quân chiêu hàng Chu Văn Chiêu, nhưng mỗi đến một số từ trọng điểm mấu chốt đều bị người dùng bút đen xóa đi, ban thưởng thứ gì, chức vị gì mấy tin tức trọng yếu, toàn bộ đều bị xóa đi.
Trần Bình thở dài một hơi, sau đó đem thư truyền cho những tướng lĩnh mong mỏi cùng trông mong.
Mà những tướng lĩnh kia sau khi xem xong, nguyên một đám trầm mặc không nói, coi như tướng lĩnh thân cận với Chu Văn Chiêu nhìn thấy Tần Trấn Hiên mặt mũi tràn đầy lửa giận cũng không dám nói gì, dù sao chuyện này là người nào làm? Nếu thật là Chu Văn Chiêu không muốn để lộ tin tức ra, hậu quả kia...
- Ta hỏi ngươi, lúc ấy Chu tướng quân nhìn phong thư này, biểu lộ thế nào?
Khí ngữ Tần Trấn Hiên tràn ngập hàn khí nhìn thân vệ Chu Văn Chiêu hỏi.
- Thuộc hạ không biết, tướng quân một mực ở trong phòng, thuộc hạ nghe được tướng quân gọi đến, mới dám đi vào?
Vị thân vệ này nhìn thấy Tần Trấn Hiên nổi trận lôi đình, thân thể run rẩy nói.
Mọi người trong đại sảnh yên lặng im ắng, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào.
Ai, Trần Bình nhìn mặt mũi Tần Trấn Hiên tràn đầy nộ khí thở dài một cái.
- Công tử, Chu tướng quân hẳn sẽ không làm loại chuyện này, ta hoài nghi Tần Lâm Quân cố ý như thế, cũng là để cho chúng ta hiểu lầm Chu tướng quân.
- Không sai, công tử, rất có thể cũng là mưu kế của Tần Lâm Quân, trách không được chơi kế ly gián đơn giản như vậy, nguyên lai chân chính mưu kế đang ở cái này!
Tống Nhậm Nghĩa nhìn Trần Bình mở miệng, lập tức cũng mở miệng nói.
- Không sai, thuộc hạ cũng cho rằng Chu tướng quân sẽ không làm chuyện như vậy.
......
Võ tướng phía dưới cũng nhìn ra mưu kế của Tần Lâm Quân, bắt đầu khuyên giải.
Bạch Cuồng Sinh nhìn đến loại tình huống này, trong lòng thở dài ra một hơi.
Bất kể như thế nào, Chu Văn Chiêu không thể ở lại Lâm Dương thành.
- Trước tiên gọi Chu tướng quân trở về đi.
Nghe mọi người giải vây cho Chu Văn Chiêu, Tần Trấn Hiên cũng hiểu rõ Chu Văn Chiêu có lẽ sẽ không làm như vậy, nhưng... Chỉ sợ vạn nhất.
Sau khi Tần Trấn Hiên trầm mặc một hồi, trầm giọng nói.
Lúc này ánh mắt đám người khẽ động, trong bóng tối thở dài, lại không nói gì nữa.
- Như thế này cũng tốt, để Chu tướng quân trở về, chúng ta cũng có thể ở ngay mặt nói cho rõ ràng.
Trần Bình trầm giọng nói.
Tần Trấn Hiên nhìn Trần Bình cũng không phản đối, trong lòng ấm áp.
Ánh mắt lập tức tàn nhẫn liếc nhìn vẻ mặt của mọi người, đều không có ý kiến phản đối.
Triệu hoán một vị Ngô thống lĩnh trong phủ để hắn chỉ huy một tiểu đội tinh anh cùng vị thân vệ này trở lại Lâm Dương thành đem Chu Văn Chiêu mời về, sau đó vị Ngô thống lĩnh này tạm thời chưởng quản Lâm Dương thành.
Lúc này mặt mũi Ngô thống lĩnh tràn đầy hưng phấn để tiểu đội ra roi thúc ngựa tiến về Lâm Dương thành, lần này mặc dù là mình lần thứ nhất tạm thời bị công tử ủy thác trách nhiệm, nhưng đây cũng là một lần cơ hội cho mình biểu hiện.
Bởi vậy buổi tối ngày thứ hai, Ngô thống lĩnh đã đi tới dưới thành Lâm Dương thành.
Mà Chu tướng quân từ lâu nhận được tin tức, ở phía dưới cửa thành tiếp đãi Ngô thống lĩnh.
Ngô thống lĩnh trông thấy Chu Văn Chiêu một thân trang phục chính thức đợi chờ mình, lập tức xuống ngựa cung kính nói:
- Chu tướng quân, thuộc hạ phụng lệnh công tử tạm thời thay tướng quân trấn thủ Lâm Dương thành.
Chu Văn Chiêu nhìn vẻ mặt cung kính của Ngô thống lĩnh, trịnh trọng gật đầu nói:
- Ngô thống lĩnh, lần này gian kế của Tần Lâm Quân khẳng định vẫn còn có mục đích, Ngô thống lĩnh hết thảy cẩn thận!
- Chu tướng quân yên tâm, thuộc hạ hiểu rõ!
Ngô thống lĩnh y nguyên cung kính nói.
- Ừm.
Chu Văn Chiêu nhìn Ngô thống lĩnh nhớ kỹ lời mình, nói với thủ thành tướng sĩ trên cửa thành:
- Bản tướng quân hiện tại nhận lệnh công tử trở lại Ngọc Dụ thành, trong khoảng thời gian tiếp theo hết thảy nghe Ngô thống lĩnh chỉ huy!
- Đúng, tướng quân!
- Bái kiến Ngô thống lĩnh!
Sau khi nghe Chu Văn Chiêu dặn dò, thủ thành tướng sĩ mới bắt đầu nghe theo Ngô thống lĩnh hiệu lệnh.
Ngô thống lĩnh cúi đầu hơi hơi giương lên khóe miệng, không ngông cuồng tự mình ăn nói khép nép đối đãi Chu Văn Chiêu, đạt được bọn họ tán thành.
- Chu tướng quân trước hết mời ngài đi, đừng cho công tử đợi lâu!
Ngô thống lĩnh ngẩng đầu lên nói.
- Ừm, Ngô thống lĩnh có thể trước quen thuộc Lâm Dương thành.
Sau khi Chu Văn Chiêu nói xong, cưỡi lên ngựa mang theo phó tướng mình cùng mười tùy tùng chạy về phía Ngọc Dụ thành.
Vị phó tướng quân kia tại thời khắc cuối cùng nhìn Ngô thống lĩnh đi vào cửa thành, nói với Chu Văn Chiêu:
- Tướng quân, chúng ta không phải đem tin cho công tử à, vì cái gì công tử còn hoài nghi chúng ta!
Chu Văn Chiêu cưỡi ngựa, ánh mắt nhìn về phía phía trước, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Vấn đề xuất hiện tại phía trên lá thư này, Tần Lâm Quân không phải viết cho ta nhìn, mà cố ý viết cho công tử nhìn!
Lúc này Chu Văn Chiêu mười phần hối hận tại sao mình không nhìn một chút nội dung trong thư.
.........
Ngay tại thời điểm Chu Văn Chiêu ra đi, Trương Hợp cùng Phan Phượng suất lĩnh sáu ngàn tinh kỵ cũng tới đến gần Dụ thành.
Sáng ngày thứ hai, chỉ thấy Từ Thiên Dương tiếp tục chỉ huy đại quân tiến về đồng bằng huấn luyện, càng chỉ huy kỵ binh chạy trở về đã xuyên qua biên cảnh thậm chí đi tới phụ cận Lâm Dương thành
Ngô thống lĩnh lúc đầu ngủ say tại quân doanh, dự định cùng ăn cùng ngủ với tướng sĩ bị kỵ quân chấn động bừng tỉnh, đột nhiên nhảy dựng lên, chẳng lẽ địch quân đột kích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận