Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 337: Ba Đại Thế Gia, Hủy Diệt! (1)

Chỉ thấy Chu gia lão tổ hô to một tiếng, cùng Chu gia lão tổ còn lại toàn lực phóng thích chân khí kinh khủng trực tiếp đánh tới Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô hai người đang xông tới.
Bành!
Bốn người Trên trời cao chạm vào nhau, khí thế vô cùng kinh khủng từ trong trung tâm và chạm điên cuồng tràn ra, từng đạo từng đạo ba động chân khí đáng sợ giống như gợn sóng nước thủy triều khuếch tán ra xa xung quanh.
Bốn người bắt đầu đối chiêu ngay trong trung tâm vòng xoáy kinh khủng.
- Sao?!
Khi hai Chu gia lão tổ cảm thấy không thích hợp, đột nhiên nhìn thấy Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô đồng thời nhếch miệng nhe răng cười, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bắt đầu bao phủ toàn thân.
Ngay tại lúc này, Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô trực tiếp bộc phát ra khí thế Tạo Hóa cảnh cảnh ngập trời.
Dường như toàn bộ không gian đều đang ngưng tụ.
Toàn thân Lữ Bố hiện đầy Xích Diễm Hồng Liên, hai mắt hiện ra khí sợi màu đỏ không thể diễn tả, một Xích Ảnh ngập trời chiếm cứ nửa bên không trung, mà nửa bên không trung còn lại thì là do cự ảnh kim loại giống như hoàng kim đúc chiếm cứ.
Tạo Hóa cảnh!
Hai vị lão tổ Tạo Hóa cảnh trung kỳ nhìn Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô hai người phát ra khí thế Tạo Hóa cảnh làm cho bọn hắn sinh ra cảm giác áp bách cực hạn, cảm giác so với Hà Sát lão tổ còn phải mạnh hơn một tia.
Thế mà Lữ Bố đâu có quan tâm bọn họ đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt tay cầm Phương Thiên Họa Kích tản ra Xích Diễm giống như cuồng ma khua mạnh, dường như toàn bộ không trung đều bị thiêu đốt.
Một cỗ lực lượng kinh khủng đến cực hạn vọt thẳng tới phá nát chân khí thuẫn mà Chu gia lão tổ tạo ra, trong lúc Chu gia lão tổ phản ứng không kịp, bên trong ánh mắt hoảng sợ của hắn mà hung hăng đánh vào thân thể hắn.
Còn Vũ Văn Thành Đô bên cạnh cũng không chút nào yếu thế, Phượng Sí Lưu Kim Thang giống như mặt trời ban trưa trực tiếp đâm vào trước ngực Chu gia lão tổ còn lại.
Hô!
Khi vòng xoáy chân khí lưu động bình tĩnh trở lại, dư âm tán đi.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng hai vị lão tổ bị đánh chết, toàn bộ chiến trường nhất thời dường như bị ngưng đọng.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô!
Mà Lý Chính đã sớm biết kết quả như vậy, lập tức thừa dịp hai vị cường giả Niết Bàn cảnh đỉnh phong chấn động trong lòng, động tác trì trệ, lập tức toàn lực bạo phát khí thế, hai tay hóa thành Cự Long huy hoàng, đánh đến trước ngực hai người, hai vị Niết Bàn cảnh đỉnh phong nhất thời bị Lý Chính chỉ có tu vi Niết Bàn cảnh sơ kỳ oanh phá trước ngực, rơi xuống đất giống như thiên thạch đang rơi, lộ ra một cái hố sâu to lớn.
Mà Hoa Hùng, Trương Hợp, Trương Cư Chính mấy người lập tức cũng bắt lấy cơ hội, lục tục tìm ra sơ hở của đối thủ, cũng không lâu lắm liền đánh bại bọn hắn.
Mà Hà Sát trên bầu trời trông thấy hai người Lữ Bố lộ ra khí thế Tạo Hóa cảnh, trong nháy mắt muốn chạy trốn, thế mà bị Lý Viên Lẫm, Lý Hãn Thịnh hai người liều chết kéo lại một lát, ngay tại thời điểm Hà Sát sắp chạy đi, Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô đã chạy đến, bốn người Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô, Lý Hãn Thịnh, Lý Viên Lẫm hợp lực một chiêu trực tiếp đánh nát Hà Sát hóa thành một đạo sương máu.
Mà tướng lĩnh địch quân phía dưới còn đang công thành nhìn thấy tình huống như thế, toàn thân bốc lên hàn ý, lập tức để đại quân rút lui, phân tán thoát đi.
Ngay tại lúc đại quân muốn tứ tán bốn phía thoát đi, Dạ Lăng Vân, Tiêu Chiến, Trần Đình, Vân Lâm phía sau bọn họ phân biệt dẫn theo 50 ngàn đại quân theo đông tây nam bắc các phương hướng vọt ra, đoàn đoàn bao vây bọn hắn!.
Theo đám người Lữ Bố lao xuống, cường giả Niết Bàn cảnh bên ba đại thế gia lục tục bị chém giết, trốn đều trốn không được.
Chỉ thấy một hư ảnh Ngũ Trảo Kim Long to lớn du nổi giữa không trung, bất ngờ quấn quanh ở xung quanh Lý Chính.
Toàn thân Lý Chính tản ra khí thế hoàng đạo, khí thế uy nghiêm, bao phủ địch quân tán loạn phía dưới.
Lý Chính nhìn xuống địch quân bị vây quanh, sau đó quát lớn cho tất cả các tướng sĩ:
- Trận chiến ngày hôm nay, Yến Châu lấy bản vương vi tôn!
- Tần Vương!
- Tần Vương!
- Tần Vương!
Đại quân phía dưới cuồng nhiệt nhìn bóng người bá khí trên không trung, cao giọng la to.
Mà Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô, Lý Viên Lẫm, Lý Hãn Thịnh bốn vị Tạo Hóa cảnh cùng Trương Cư Chính, Trương Chiêu, Hoa Hùng, Dung bà bà đều đứng ở sau lưng Lý Chính, khí thế bắt đầu kéo lên cao.
Được mọi người hỗ trợ để khí thế Lý Chính dường như đạt đến đỉnh phong, dường như mảnh trời này đều bị bóng người Lý Chính bao phủ.
Địch quân phía dưới nhìn bóng người Lý Chính bá khí huy hoàng, toát ra thần sắc sợ hãi, lục tục buông xuống binh khí trong tay.
Lý Chính nhìn địch quân phía dưới đầu hàng lộ ra thần sắc hài lòng, khẽ vuốt cằm.
Khi mấy trăm ngàn địch quân còn lại trông thấy Lý Chính tán thành, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Sau đó Lý Chính suất lĩnh bọn người Vũ Văn Thành Đô, Trương Cư Chính đi về phủ thành chủ.
Trương Chiêu, Hoa Hùng, Dạ Lăng Vân các tướng lĩnh thì suất lĩnh chiến sĩ áp giải đại quân đầu hàng về trong quân doanh, cùng quét dọn chiến trường.
Chờ đợi bọn hắn chính là, người tử trung ba đại thế gia bị xử tử, hoặc đầu vào Tần quân, bị Tần quân đánh loạn tiến vào các quân đoàn, hoặc làm đủ ba năm khổ công có thể giải tán về nhà.
Sau khi bọn người Lý Chính trở lại phủ thành chủ, tất cả mọi người lộ ra vẻ hưng phấn.
Bởi vì bọn hắn biết, một trận chiến này thắng lợi, toàn bộ Yến Châu không có thế lực lại có thể ngăn cản bọn họ.
Trong mắt Lý Chính lóe lên màu nhiệt huyết, cương thổ Yến Châu hơn một triệu km vuông đều nắm giữ trong tay của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận