Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 525: Lại Gặp Nhau

Đương nhiên đây chỉ là dưới tình huống Lý Chính không tham chiến, một khi Lý Chính tham chiến, cán cân thắng lợi liền sẽ ngã về phương này, cho nên đây chính là lý do Thái Tử và Tân hoàng đều muốn tranh giành Lý Chính.
Nhưng Lý Chính bây giờ cũng muốn chiếm lấy thiên hạ, mà bọn họ lại cho rằng Lý Chính không có khả năng đoạt được thiên hạ, bởi vậy thái độ cùng sách lược của bọn hắn đều là lấy lôi kéo Lý Chính làm chủ.
Lý Chính ngưng trọng nhìn Cổ Hủ nói:
- Văn Hòa, nếu như Trấn Quốc phủ đánh bại Thái Tử sẽ như thế nào.
Cổ Hủ nghe được lời Lý Chính nói, hiển nhiên cũng nghĩ qua vấn đề này, cau mày tiếp tục nói:
- Nếu như Trấn Quốc phủ đánh bại Thái Tử, mật chiếu của Thần Hoàng liền vô dụng, tình thế lập tức chuyển biến, đến lúc đó tất cả thế lực triều đình đều sẽ hiệu trung Tân hoàng, ngay cả thế lực còn sót lại của Thái Tử đều sẽ trực tiếp đầu nhập vào triều đình, Tân hoàng sẽ trở thành chủ nhân Đại Hiên hoàng triều chính thức trên danh nghĩa.
- Đến lúc đó lấy nội tình Hoàng tộc lại đánh bại một Trấn Quốc phủ tổn thất nặng nề quá dư xài!
Lý Chính gật gật đầu, đối với Lý Chính mà nói mặc kệ một thế lực nào thắng lợi đều phiền toái, mà Lý Chính cần phải làm là trước khi vũ dực không gió, tận lực thăng bằng thế lực song phương, mình âm thầm tích lũy thực lực.
Thiên Thủy các Yến Hoang thành, Lý Chính lại một lần nữa bước vào tòa tửu lâu này, Lý Chính ngược lại không có cảm giác gì, mà Thượng Quan Mộ Hoàng lại hiện ra vẻ cảm khái.
Mình ở chỗ này quen biết điện hạ, sau đó đầu nhập vào điện hạ.
Còn Mộ Dung Liên Tuyết bên cạnh đông nhìn tây, ánh mắt tràn đầy mới lạ.
Bởi vì Lý Duyệt đã sớm chiếm lĩnh Yến Hoang thành, người nơi này sớm đã không có nổi lo chiến loạn, tửu lâu chật khách quý, phi thường náo nhiệt.
Lý Chính nhìn Mộ Dung Liên Tuyết cùng Thượng Quan Mộ Hoàng hai người một chút, nói thẳng:
- Các ngươi có thể đi dạo chơi Yến Hoang thành, ta nghĩ Mộ Hoàng rất quen thuộc nơi này.
Ánh mắt Mộ Dung Liên Tuyết cùng Thượng Quan Mộ Hoàng sáng lên, đặc biệt là Thượng Quan Mộ Hoàng, không biết mấy hảo hữu của mình trước kia như thế nào.
Lý Chính dẫn Cổ Hủ, Vũ Văn Thành Đô đi lên Thiên Thủy các.
Bên trong Thiên Nhất các, Tân hoàng Lý Duyệt cùng Vũ Vương đã sớm chờ đợi đã lâu.
Lý Chính vừa mở cửa bước vào, hai người nở nụ cười đón lấy:
- Tam hoàng huynh!
- Tam hoàng đệ!
Lý Chính cũng mặt đầy mừng rỡ nhìn hai người:
- Bệ hạ, Nhị hoàng huynh!
Trừ hai người bọn họ ra, còn có Vũ Hóa Điền cùng Lâu Ôn Nguyên tăng thêm hai vị lão giả m Dương cảnh.
Ánh mắt bọn họ cũng nhìn về phía Tần Vương đại danh đỉnh đỉnh, sau đó chuyển hướng sang Cổ Hủ một mặt mỉm cười, Vũ Văn Thành Đô ổn trọng.
Mấy người an vị, Tân hoàng trước tiên mở miệng nói:
- Không nghĩ tới Tam hoàng huynh vậy mà nhanh chóng chiếm lĩnh Ương Châu, thực sự để trẫm cảm thấy vui mừng.
Vũ Vương cũng một mặt bội phục nhìn Lý Chính.
Lý Chính khẽ cười nói:
- Ha ha, bản vương cũng không nghĩ tới Hoàng Cân giáo Ương Châu bị bản vương thuyết phục, tiểu kế mà thôi, vẫn là công lao của thủ hạ tướng sĩ.
Ánh mắt Lý Chính lóe qua một tia đắc ý, có chút tự ngạo.
Lý Duyệt trông thấy Lý Chính biểu lộ, ánh mắt lóe lên tinh quang.
Sau đó tròng mắt Lý Chính hơi híp lại nhìn về phía Vũ Vương nghi ngờ nói:
- Có điều, bệ hạ làm sao thuyết phục được Nhị ca!
Lý Duyệt nghe được lời Lý Chính, cùng Vũ Vương liếc nhau, biểu lộ nghiêm túc nói:
- Tam hoàng huynh, trẫm cũng không giấu giếm, bây giờ Thái tử đã âm thầm lung lạc một nữa thế lực Hoàng tộc, Thái úy, Ngự sử đại phu mấy vị đại thần trong triều đình đã âm thầm đầu nhập vào Thái tử.
- Trẫm không thể không tạm thời rời đi Ngọc Kinh thành, tiến về Hoang Châu tiền tuyến, mà Nhị ca vì Đại Hiên hoàng triều an bình, không cho Thái tử ở hậu trường đạt được như ý, cải tà quy chính.
- Trẫm mười phần cảm kích.
Trong mắt Lý Duyệt tràn ngập chờ mong nhìn về phía Lý Chính, dường như cũng hi vọng Lý Chính ‘Cải tà quy chính’.
Thế mà Lý Chính nghe được Lý Duyệt, lại hoàn toàn không để ý ánh mắt Lý Duyệt, cả kinh nói:
- Cái gì, Thái tử vậy mà ẩn tàng sâu như vậy!
Có chút không thể tin nhìn Vũ Vương, muốn được Vũ Vương xác nhận.
Thế mà Vũ Vương ngưng trọng gật đầu.
Lý Chính đạt được Vũ Vương xác định, hít vào một hơi.
- Thái tử thật đáng sợ!
Ánh mắt Lý Chính lộ ra vẻ kiêng dè!
- Không sai, Thái tử lòng lang dạ thú, hoàng huynh có nguyện trợ trẫm, cho Đại Hiên hoàng triều một ngày mất đi bóng tối.
Ánh mắt Lý Duyệt đầy chăm chú nhìn về phía Lý Chính.
Lý Chính nghĩa chính ngôn từ nói:
- Vì Đại Hiên hoàng triều, bản vương không chối từ, chỉ là...
Lý Chính nhìn hai người có chút khó khăn nói:
- Bản vương vừa mới bình định Ương Châu, chỉ sợ có chút khó khăn, khó hòng duy trì.
Lý Duyệt cười lạnh trong lòng, biết Lý Chính đang muốn chỗ tốt, chỉ thấy Lý Duyệt đại nghĩa lẫm nhiên nói:
- Chỉ cần hoàng huynh nguyện ý chống đỡ trẫm, trẫm có thể để ba phủ chi địa Dực Châu cho hoàng huynh.
- Dực Châu!
A!
Lý Chính âm thầm cười lạnh một tiếng, tốt cho một tay không bắt sói.
Bất quá...
- Cái này... Tuy bản vương nhiên cũng muốn ủng hộ bệ hạ, nhưng thủ hạ tướng sĩ chinh chiến nhiều năm, đã có chút chán ghét.
- Bốn phủ chi địa!
Lý Duyệt không chờ Lý Chính nói xong, kiên định nói.
Đã phân hơn nửa châu, không có khả năng nhiều hơn nữa.
Lý Chính nhìn ánh mắt Lý Duyệt kiên định, cũng không nói thêm lời, kiên định nói:
- Tốt, nguyện vì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận