Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 367: Tây Xưởng Bá Đạo

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người cảm thấy hết thảy đều kết thúc, nơi xa có một đội nhân mã vội vã chạy đến, một thân phục thị hiển nhiên là người Đại Lý tự.
Mà cầm đầu chính là một tên nam tử mắt sói lông mày chuột, lúc này chính là Đại Lý tự thiếu khanh - Đoàn Nghiêm Lang.
Mà ân sư của Đoàn Nghiêm Lang chính là thừa tướng!
Người Đại Lý tự nơi xa mà đến vênh váo hung hăng trùng điệp tách ra đám người, nghênh tiếp đè ép người Tây Xưởng đang bắt trói Lâm Tiêu cùng Chu Lễ Mộ còn đè ép luôn cả các quan binh bên phía Lý Vọng đã bắ hết cao tầng Thư Vân các.
Chỉ thấy người Đại Lý tự ngăn chặn đường mấy người Vũ Hóa Điền đi, Đoàn Nghiêm Lang một mặt mỉm cười nói:
- Vũ hán đốc, đa tạ Tây Xưởng các ngươi điều tra ra được một tia manh mối của Mạnh gia trang, mà sự kiện Mạnh gia trang một mực do Đại Lý tự chúng ta phụ trách, các ngươi hiện tại có thể giao hai người bị tình nghi cho bản quan, sau khi bản quan điều tra rõ ràng liền sẽ cho mọi người một cái công đạo.
Đoàn Nghiêm Lang ngồi thẳng lưng lên nghĩa chính ngôn từ nói với Vũ Hóa Điền và mọi bách tính chung quanh.
Không có cách, Đoàn Nghiêm Lang hiển nhiên cũng biết hiện tại có nhân chứng trọng yếu như Lâm Tam ở đây, có thể nói chứng cớ rành rành, không có khả năng giải vây cho bọn người Lâm Tiêu ở loại tình huống này, thậm chí cũng không có nhìn Lâm Tiêu cùng Chu Lễ Mộ một chút, mà chính là mặt mũi tràn đầy cảm kích nhìn Vũ Hóa Điền, dường như Vũ Hóa Điền giúp mình đại ân.
Mà khi Lâm Tiêu trông thấy Đoàn Nghiêm Lang xuất hiện, mỉm cười nhìn sang Chu Lễ Mộ, biểu thị ngươi yên tâm.
Đại Lý tự chính là bộ môn Tư pháp lớn nhất triều đình, mà án kiện Đại Lý tự chỉ có thể để cho Đại Lý tự xử lý, ngay cả Kinh Triệu Duẫn Lý Vọng cũng không có quyền can thiệp, chỉ là một Tây Xưởng làm sao dám so kè cùng Đại Lý tự.
Mà một khi tiến vào Đại Lý tự thì giống như về đến nhà, Lâm Tiêu lúc này làm sao có thể không vui.
Đến lúc đó tùy tiện lại tìm một hình nhân thế mạng, thậm chí còn có thể quay giáo phản kích Tây Xưởng.
Lâm Tiêu âm hiểm nhìn Vũ Hóa Điền, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Đoàn Nghiêm Lang còn chưa chờ bọn người Vũ Hóa Điền mở miệng, cũng đã trực tiếp chỉ huy người Đại Lý tự đi thẳng tới trước mặt Lâm Tiêu cùng Chu Lễ Mộ, muốn mang bọn họ đi.
Mà Lý Vọng cũng biết sau lưng Đoàn Nghiêm Lang là thừa tướng, trực tiếp mở miệng giễu cợt:
- Thế nào, Đại Lý tự thiếu khanh hiện tại chứng cứ rõ ràng còn không thể xác định Lâm Tiêu cùng Chu Lễ Mộ hai người này là hung thủ giết người à, không biết có phải ngươi nhất định phải trông thấy bọn họ giết người mới có thể xác định hay không?
Đoàn Nghiêm Lang không giận ngược lại cười nói:
- Lý đại nhân quá nghiêm trọng vấn đề rồi, thân là người Đại Lý tự, xử án nhất định phải coi trọng chứng cứ sung túc, bởi vì như thế mới có thể công bình công chính, đây mới là phụ trách đối với bách tính, chúng ta không thể oan uổng một người trung lương, cũng quyết không buông tha một người vi phạm pháp lệnh.
Tròng mắt Lý Vọng hơi híp, sau đó nhìn về phía Vũ Hóa Điền, muốn nhìn một chút Vũ Hóa Điền làm thế nào.
Đoàn Nghiêm Lang trông thấy Lý Vọng lui xuống, trong lòng khinh thường cười một tiếng, lập tức lại gọi người động thủ muốn muốn mang theo hai người rời đi.
Mà đang lúc này, giọng nói Vũ Hóa Điền âm trầm vang lên:
- Thế nào, ta nói qua ta muốn giao bọn hắn cho các ngươi?!
- Người Tây Xưởng nghe lệnh, nếu có ai dám cướp đoạt bọn họ, hết thảy xem như địch nhân mà xử lý, giết chết bất luận tội.
- Tuân lệnh!
Người Tây Xưởng nhất thời lạnh lẽo đáp lại, nắm chặt cương đao trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm người Đại Lý tự bốn phía.
Đoàn Nghiêm Lang nhướng mày, hơi không kiên nhẫn nói với Vũ Hóa Điền:
- Thế nào, Vũ công công, không muốn giao bọn hắn cho Đại Lý tự chúng ta xử lý à, hay là muốn cướp đoạt án kiện của Đại Lý tự.
- Đại Lý tự là bộ môn Tư pháp cao nhất triều đình, hết thảy án kiện đều có quyền lực hành sử, huống chi án kiện này vốn chính là Đại Lý tự chúng ta đang điều tra, làm sao Tây Xưởng các ngươi muốn đối nghịch cùng Đại Lý tự, muốn đối nghịch cùng triều đình sao?
Mà dân chúng chung quanh bắt đầu nín thở, nhìn lấy Tây Xưởng và Đại Lý tự đang đối kháng.
Coi như bọn họ có ý kiến gì nhưng cũng không dám nói, dù sao đây chính là Đại Lý tự người.
Vũ Hóa Điền trực tiếp nghênh đón ánh mắt Đoàn Nghiêm Lang, lạnh lùng nói:
- Nửa năm trước Mạnh gia trang một nhà tổng cộng một trăm ba mươi mạng toàn bộ đều bị giết, án kiện lớn như thế, Đại Lý tự các ngươi vẫn luôn không có phá án, đây chính là trách nhiệm Đại Lý các ngươi tự nói tới ư, chính là như vậy đối đãi bách tính.
Ngữ khí Đoàn Nghiêm Lang càng ngày càng nghiêm trọng nói:
- Việc quá phức tạp dính đến bí mật, không liên quan đến chuyện của Tây Xưởng các ngươi, mà nhiệm vụ hiện tại của Tây Xưởng các ngươi là giao bọn hắn cho Đại Lý tự chúng ta là được.
- Nhiệm vụ của Tây Xưởng chúng ta?
Vũ Hóa Điền hơi hơi lên tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết.
- Tây Xưởng chúng ta cho tới bây giờ đều chỉ tiếp thụ bệ hạ chỉ thị, ngươi thì tính là cái gì, cũng muốn quản chúng ta
Chỉ thấy Đoàn Nghiêm Lang lộ ra lãnh ý nói:
- Ta không quản Tây Xưởng các ngươi làm cái gì, án kiện Mạnh gia trang là do Đại Lý tự chúng ta quản, không phải là Tây Xưởng các ngươi có thể quản, ngươi bây giờ lập tức giao bọn hắn cho Đại Lý tự chúng ta, chuyện này coi như xong, bằng không...
- Bằng không, thế nào...
Vũ Hóa Điền nhìn lấy Đoàn Nghiêm Lang lộ ra vẻ khinh thường, hàn ý trên người càng ngày càng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận