Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 328: Trần Bình Về Trấn Quốc Phủ (2)

Tần Trấn Hiên nghĩ tới đây, lại nghĩ tới Tần Lâm Quân, cũng bởi vì Tần Trấn Hiên biết Tần Lâm Quân cùng Tần Vương Lý Chính đánh bại ba đại thế gia, trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Bởi vậy mặc kệ Cao Tinh Đào ảnh hưởng bên trong Trấn Quốc phủ như thế nào, dù sao người không để cho hắn sử dụng, đều phải chết!
Trần Bình nhìn ánh mắt Tần Trấn Hiên tràn ngập kích động nhìn mình, mỉm cười nói:
- Công tử phải chăng cảm thấy tiếp theo chưởng khống quản lý hai phủ là một cơ hội tốt, muốn một mực chưởng khống hai phủ trong tay mình?
Tần Trấn Hiên nghe Trần Bình đoán ra ý đồ của hắn, cũng không cảm thấy bất ngờ, lập tức giọng căm hận nói:
- Ngươi bây giờ cũng biết Tần Lâm Quân ở Yến Châu đánh bại ba đại thế gia Yến Châu, tin tưởng nàng rất nhanh sẽ chiếm lĩnh hai phủ, chẳng lẽ công tử ta không cần chưởng khống hai phủ à, hiện tại là một cơ hội tốt tuyệt đại dành cho bổn công tử, có tài trí của Trần Bình ngươi, tăng thêm ảnh hưởng hiện tại của bổn công tử, chúng ta rất dễ dàng chưởng khống hai phủ này.
Trần Bình nhìn Tần Trấn Hiên, khẽ thở dài một hơi.
- Công tử, nếu như ngươi thật làm như vậy, bố cục quá nhỏ.
- Hả?
Tần Trấn Hiên nhìn Trần Bình lộ ra vẻ không hiểu, vội vàng hỏi:
- Trần Bình ngươi vì sao như thế nói, chẳng lẽ ý nghĩ ta không đúng?.
Trần Bình thế là người Tần Trấn Hiên nể trọng nhất, trông thấy Trần Bình nói như vậy, Tần Trấn Hiên hơi nóng nảy.
Chỉ thấy Trần Bình khẽ thưởng thức một ngụm trà xong mới chậm rãi nói:
- Công tử, cậy vào trọng yếu nhất của ngươi tại Trấn Quốc phủ là ai?
Tần Trấn Hiên khẽ giật mình, ánh mắt lập tức sáng ngời nói:
- Cậy vào trọng yếu nhất của ta tại Trấn Quốc phủ ngoại trừ phụ thân ta, là Trần Bình ngươi.
Lúc này Tần Trấn Hiên suy nghĩ rất nhanh, mà Trần Bình cũng vừa lộ ra vẻ cảm động.
Tần Trấn Hiên nhìn Trần Bình mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
- Trần Bình, ngươi còn có ý tưởng gì khác hay không?
Trần Bình lấy lại tinh thần đáp.
- Công tử, hiện tại đối với ngươi mà nói, bên trong Trấn Quốc phủ chỉ có Tần Niết đại tướng quân mới là cậy vào trọng yếu nhất của ngươi, ngươi bây giờ nghĩ như thế nào làm cho đại tướng quân vui, mà không phải vì hai phủ không quan trọng này, một khi được đại tướng quân tán thành, toàn bộ Trấn Quốc phủ đều là của ngươi, còn quan tâm hai phủ chi địa.
Tần Trấn Hiên nghe Trần Bình nói thế, nghi ngờ hỏi lại:
- Vậy ý của ngươi là nói?
Trần Bình nhìn Tần Trấn Hiên lộ ra nụ cười thần bí:
- Hiện rất nhiều tướng lĩnh trong quân đội bao gồm cả Lưu Lệ đại soái đều khẳng định cho rằng ngươi sẽ chưởng khống hai phủ, nhưng nếu như lúc này ngươi trở lại Trấn Quốc phủ đi bồi đại tướng quân, ngươi cảm giác bọn hắn sẽ nghĩ như thế nào, đại tướng quân sẽ nghĩ như thế nào!
Tần Trấn Hiên nhìn Trần Bình nở nụ cười, hơi hơi mở to hai mắt, hắn hiểu được ya Trần Bình.
Tần Trấn Hiên đột nhiên nắm chặt tay Trần Bình, kích động nói:
- Trần Bình, gặp phải ngươi thật sự là may mắn lớn nhất của ta!
Trần Bình nhìn Tần Trấn Hiên, cảm động nói.
- Công tử.
- Trần Bình!
...
- Công tử, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!
Lúc này một vị thống lĩnh trong quân tiến đến, sau đó hắn trông thấy hai người bày ra cảnh tượng như thế, nhất thời mở to hai mắt.
Vị thống lĩnh này họ Ngô, cũng là người tâm phúc của Tần Trấn Hiên, hắn trông thấy tình huống như vậy thối cũng không xong, không thối cũng không xong.
Lúc này lều vải một mảnh yên lặng
- Khục!
Trần Bình ho nhẹ một tiếng, sau đó rất tự nhiên rút về hai tay bị Tần Trấn Hiên nắm chặt, lui về sau một bước.
Mà Tần Trấn Hiên cũng bình tĩnh nhìn vị thống lĩnh này, có chút mất tự nhiên hỏi:
- Ngươi có chuyện gì bẩm báo.
Vị Ngô thống lĩnh này có chút lắp bắp nói:
- Lưu soái để cho ta hỏi công tử một chút, tiếp theo công tử phải chăng muốn đi hai phủ thị sát?
- Khục, vừa hay bổn công tử cũng muốn thông báo Lưu soái, nói cho hắn biết bổn công tử mấy ngày nay không có làm bạn với phụ thân rồi, ngay hôm nay sẽ về Trấn Quốc phủ làm bạn với phụ thân, tận hiếu đạo.
- Sao?
Ngô thống lĩnh hơi hơi mở to hai mắt nhìn Tần Trấn Hiên, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy hiện tại công tử cần phải nắm chắc cơ hội chiếm lĩnh hai phủ mới đúng.
...
- Hắn thật nói như thế?
Trong trướng bồng chủ soái, Lưu Lệ ngồi sau bàn nhỏ, một tay đang bưng một quyển sách, một tay đặt ở phía trên bàn nhỏ gõ gõ bất quy tắc.
- Đúng vậy, Ngô thống lĩnh nói như vậy, thuộc hạ cũng nhìn thấy Tần phó soái đã khởi hành trở về.
Thân binh Lưu Lệ cung kính nói.
- Tốt, ngươi lui ra đi!
- Vâng!
Chờ thân binh lui ra ngoài, Lưu Lệ chậm rãi buông sách xuống, khe khẽ thở dài.
Lưu Lệ hiểu Tần Trấn Hiên nắm được rồi.
Lưu Lệ thật ra vẫn có chút khuynh hướng Tần Lâm Quân, dù sao Tần Lâm Quân vô luận tâm chí hay là tài tình đều là đỉnh phong, thế mà đáng tiếc chỉ vì là thân nữ nhi.
Nếu như Tần Lâm Quân là thân nam nhi, làm sao cũng không tới phiên Tần Trấn Hiên.
Đáng tiếc!
Lưu Lệ vì Tần Lâm Quân thở dài trong chốc lát, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Trần Bình.
Chắc là ý nghĩ của ngươi, Tần Trấn Hiên có thể được ngươi phụ tá, Tần Trấn Hiên trở thành thế tử Trấn Quốc phủ cũng là lựa chọn tốt.
Quả nhiên, khi Tần Trấn Hiên từ bỏ chưởng khống hai phủ trở lại Trấn Quốc phủ bồi Tần Niết, tuy Tần Niết đại tướng quân không có nói cái gì, nhưng trên dưới Trấn Quốc phủ đều có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình Tần Niết đại tướng quân rất cao hứng.
Mà tại một chỗ trong sân Trấn Quốc phủ, Tần Trấn Hiên hưng phấn nói với Trần Bình, mấy ngày nay thái độ Tần Niết đối với hắn thật sự chưa từng có như trước đó.
Trần Bình nghe thế chỉ mỉm cười, thỉnh thoảng phụ họa Tần Trấn Hiên, nhưng Tần Trấn Hiên đang hưng phấn căn bản không trông thấy chỗ sâu trong tròng mắt Trần Bình lóe qua một tia lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận