Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 400: Khúc Tĩnh Kỳ (1)

- Đúng vậy, đúng vậy! Ta nghe nói Trương Giác kia trước đó vẫn đang cứu trợ những bách tính trôi dạt khắp nơi, giúp bọn hắn trị liệu tật bệnh, được rất nhiều người tôn kính.
Nam tử bên cạnh tiếp lời.
- Hoàng Cân giáo không tệ, nhưng qua không bao lâu, hiện tại Kinh Sát bang muốn đoạt Ứng Ương phủ, khẳng định phải đối phó Hoàng Cân giáo, Hoàng Cân giáo nguy!
Người nam tử vừa mới bắt đầu phân tích nói.
- Ừm!
Ba người nghe được lòi hắn, rất tán thành, sau đó lại thảo luận chuyện khác.
Trình Giảo Kim vùi đầu uống trà nghe lời bọn hắn nói, sắc mặt không có dao động, trong lòng càng chẳng thèm ngó tới, một người có tí khôn vặt thôi.
Trừ nội dung bốn người bọn họ nói chuyện ra, chuyện những người khác đàm luận cũng đều là một số chuyện không có chút ý nghĩa, Trình Giảo Kim híp mắt tựa trên cây cột muốn nghỉ ngơi một hồi.
Một số khách nhân đi một nhóm, lại tới một nhóm, chủ cửa hàng nhìn Trình Giảo cũng không dám đuổi hắn đi, dù sao khách nhân tới cũng không có ngồi đầy, mà một vài khách nhân hung ác phách lối đến quán trà trông thấy bộ dáng Trình Giảo Kim, nói chuyện đều nhỏ hơn một chút, không còn ngữ khí phách lối lúc trước.
Sau nửa ngày, Trình Giảo Kim bắt đầu ngáy to, người xung quanh cũng bắt đầu rời đi, không biết là bởi vì Trình Giảo Kim ngáy quá to, hay là đã nghỉ ngơi đủ.
Mà lúc này ở phía xa trên đường lớn lại xuất hiện hai nhóm người, trong đó một nhóm người có bảy tám đại hán lớn mạnh, trong tay đều mang theo đao kiếm, trong tay có vết chai thật dày.
Mà người cầm đầu có khuôn mặt phổ thông nhưng ánh mắt sáng ngời, vừa tiến vào quán trà cấp tốc liếc nhìn tình huống trong quán trà, khi hắn trông thấy Trình Giảo Kim khẽ chau mày, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp chỉ huy mấy người còn lại cách xa bàn Trình Giảo Kim ngồi xuống.
Mà một nhóm người đi vào sau cùng có ba người, bắt mắt nhất trong ba người này chính là trung niên nam tử cầm đầu tản ra khí tức đặc biệt, còn có một vị thì là một nam tử bộ dáng thư sinh, trên gương mặt trắng trắng mập mập tuy biểu hiện ra vẻ bình thản thiện khí, nhưng trên trán ẩn ẩn thoáng hiện một tia ngạo ý, sau lưng bọn hắn là một thư đồng.
Trung niên nam tử tiến vào quán trà nhìn Trình Giảo Kim cùng bảy tám tráng hán một chút, sắc mặt không có không dao động, nhìn thấy còn có một cái bàn trống, cũng đi qua ngồi xuống.
Mà thanh niên trẻ tuổi nhìn sang hướng bảy tám cái tráng hán, lúc nhìn thấy vũ khí của bọn hắn, ánh mắt hơi hơi ngưng tụ, sau đó lại nhìn trung niên nam tử đã ngồi xuống, lập tức buông lỏng, dường như trung niên nam tử cho hắn lòng tin rất lớn.
Mà khi hắn sau khi ngồi xuống, nghe tiếng ngáy vang dội của Trình Giảo Kim, quay đầu nhìn về phía đối phương, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ về, cũng không nói gì thêm.
Mà thư đồng thì đến gặp chủ quán rồi cùng một chỗ giúp đỡ bày bát trà ấm trà, từ chối lão hủ châm trà, tự mình cung kính trợ giúp hai vị châm trà.
Lúc này tất cả mọi người đang uống trà, không có người đang nói chuyện, chỉ có tiếng ngáy Trình Giảo Kim đang liên tiếp vang lên.
Thế mà không mất bao lâu, một thương đội xuất hiện trên đường lớn.
Chi thương đội này có hai ba mươi tên hộ vệ, mang theo bốn cỗ xe ngựa một đường phong trần mệt mỏi chạy đến.
Bọn họ vừa mới đi ngang qua quán trà, một hộ vệ đầu lĩnh không cẩn thận nhìn thoáng qua người trong quán trà, dường như nhìn thấy người nào đó, lộ ra một tia hưng phấn, lập tức ngừng lại, nhanh chóng đi đến trước một chiếc xe ngựa, không biết nói cái gì.
Sau đó, trong xe ngựa trước mặt có ba người khí thế bất phàm đi xuống, bọn họ xuống xe ngựa không lộ ra dấu vết nhìn thoáng qua người trong quán trà, chỉ huy hộ vệ phía dưới trực tiếp đi đến, vây quanh quán trà.
Mà sắc mặt mọi người ở trong quán trà hơi biến, tám tráng hán cấp tốc nắm chặt trường đao trong tay, thân thể căng cứng.
Người người giống như là cầm đầu thương đội trong ba người có khuôn mặt hơi mập, mở miệng nhỏ cười nói:
- Chủ quán, cho chư vị huynh đệ của ta một chén trà xanh!
Sau đó nhìn sang mấy người đang khẩn trương trong quán ôm một quyền, ba người đi thẳng đến một bàn mà trung niên nhân vừa mới ngồi, ngồi xuống.
Lúc này, toàn thân thư đồng khẩn trương, có chút sợ hãi nhìn bọn hắn ngồi xuống, mà nam tử trẻ tuổi không còn vẻ ngạo mạn vừa rồi, chỉ mang theo vẻ tức giận nhìn bọn hắn, hiển nhiên tổ ba người nhận ra người của thương đội, mà vị nam nhân trung niên kia vẫn bình tĩnh lạnh nhạt uống một ngụm trà xanh.
- Khúc tướng quân, ngươi đang chờ chúng ta sao?
Bên trong ba người vừa ngồi xuống, một người mặt mũi tràn đầy âm trầm trực tiếp mở miệng nói.
Chỉ thấy vị nam tử trẻ tuổi kia cắn răng nói:
- Đám phản đồ các ngươi còn có mặt mũi gọi sư phụ ta.
Mà ba người lại không thèm nhìn nam tử trẻ tuổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trung niên nam tử lạnh nhạt gọi là Khúc tướng quân.
Ba người âm thầm vận hành chân khí toàn thân, bàn tay đặt ở dưới gối hơi hơi nắm chặt, hiển nhiên có chút khẩn trương.
Khúc Tĩnh Kỳ, có lẽ bách tính Đại Hiên hoàng triều không biết tên của người này, nhưng ở bên trong mấy vương triều ngoài Đại Hiên hoàng triều ở gần Ương Châu, danh tiếng hắn như sét đánh ngang tay.
Khúc Tĩnh Kỳ chính là Đại tướng quân Đại Hàn vương triều, là một trong cột trụ Đại Hàn vương triều, đã từng chỉ huy quân đội Đại Hàn vương triều đánh bại hai đại vương triều gần đó liên thủ, thậm chí kém chút trực tiếp công phá đô thành một cái vương triều, để hoàng đế mấy vương triều gần đó rất kiêng kị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận